Nhưỡng

Chương 20

Bởi vì bóng người đi lại, nên đèn cảm thanh trên hành lang cảm ứng được, do đó sáng lên ngay lập tức, Trâu Dụ tránh ở góc chết của bọn họ, còn cho rằng chính mình che giấu rất kỹ.

Không ngờ, dưới ánh sáng vách tường màu trắng ở hành lang bên phải trở thành mặt kính phản quang, ảnh ngược xuất hiện cực kỳ nổi bật.

Lương Thời Ngộ nhìn thấy, còn tưởng rằng mình nhớ nhung quá mức, nên bị ảo giác.

Thẳng đến một trận gió phất qua, anh nhạy bén nhìn thấy làn váy của bóng dáng kia bị gió thổi lay động.

Trong phút chốc, trái tim anh như có lò xo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tần suất từ trái tim đến dưới chân cực nhanh.

Hoá ra, không phải ảo giác.

Lương Thời Ngộ đi đến bên cạnh cô, hơi rũ mắt, nhìn ánh hoàng hôn nhàn nhạt dừng ở trên vai cô, phác họa hình dáng cứng cỏi mảnh khảnh của cô.

Thấy anh bước tới, Trâu Dụ khẽ ngước mắt, hốc mắt ửng đỏ, lông mi bị làm cho ươn ướt.

Trong khoảnh khắc này, tâm trạng của Lương Thời Ngộ bỗng trở nên phức tạp, cũng không biết nên nói từ đâu.

Hoàn toàn không còn miệng lưỡi như vừa rồi, mà câu hỏi có chút vụng về: “Sao lại ở đây vậy?”

Vừa dứt lời, một trận gió phất qua.

Máy sưởi trong học viện đã mở từ lâu nên hơi ngộp, vì thế, ngoài hiên mở mấy cánh cửa sổ để thông gió, Trâu Dụ đứng ở đầu gió, lúc này bị gió thổi qua, lạnh đến thấu tim.

Thấy thế, Lương Thời Ngộ nắm tay cô, ôm lấy cô bước nhanh vào văn phòng, lúc đóng cửa, cũng nhân tiện khoá cửa lại.

Trong văn phòng có một cái sô pha loại nhỏ, Lương Thời Ngộ ôm cô ngồi xuống, đôi tay vuốt ve vòng eo của cô, rồi ôm cả người cô vào lòng.

Chỉ bằng một động tác này, xung quanh cô đều là cảm giác an toàn mà anh tạo ra.

Một khoảnh khắc này, hai người đều không nói chuyện.

Thấy cô luôn im lặng, Lương Thời Ngộ cũng không nói gì, mà chỉ cúi đầu, hôn lên môi cô.

Thật ra, anh chỉ muốn một nụ hôn dịu dàng lướt qua để thỏa nỗi nhớ nhung rồi thôi.

Nhưng lại không ngờ rằng, anh vẫn xem nhẹ định lực của mình.

Anh cũng không rõ lắm, rõ ràng đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, chỉ đi có mấy ngày, sao lại khó qua như vậy.

Đặc biệt là lúc đêm dài, khi đó anh mới phát hiện, có một số việc, ngay cả mình cũng không thành thục, trong lòng lại căng thẳng giống như bị trăm ngàn cái móng vuốt cào lấy.

Anh dần dần tập trung tinh thần, hơi thở dần dần dọc theo cổ cô di chuyển xuống, gợi lên sự ướŧ áŧ dịu dàng.

Trâu Dụ được anh kéo vào cảnh đẹp, nhưng vẫn là không quên lo lắng, nghĩ một màn này nếu như bị người thấy được, có thể gây ảnh hưởng gì đó không tốt cho anh hay không.

Vì thế, trong lúc nụ hôn thứ hai của anh rơi xuống, cô hơi nghiêng đầu, tự mình ngưng hẳn trò chơi ái muội này, nhìn vào ánh mắt của anh, ngây ngốc hỏi: “Anh khóa cửa chưa?”

Lương Thời Ngộ nghe xong, cười đến l*иg ngực rung rung: “Khóa rồi.”

“Hơn nữa, nếu không khóa thì sao?” Anh nắm tay cô, vô cùng hứng thú đùa nghịch với ngón tay của cô, “Anh hôn bạn gái của mình một chút thì làm sao, hiện tại cũng không phải thời gian lên lớp, anh hôn em, thiên kinh địa nghĩa, quang minh chính đại.”

Trâu Dụ: “……”

Thấy cô không nói nên lời, Lương Thời Ngộ không khỏi bật cười: “Không phải anh đã nói, chờ lúc em thuận tiện, sẽ nói với anh một tiếng, anh đến tìm em sao, sao lại từ mình chạy tới, hả?”

Cô ngồi dưới ánh đèn màu ấm, hàng mi dài run rẩy, túm lấy vạt áo của anh, nức nở nói: “Em sợ anh không cần em.”

Biết anh mấy ngày nay không liên hệ với cô, là sợ cô phân tâm, sợ cô khó xử.

Cô biết tất cả, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ấm ức.

“Nói bừa cái gì vậy, khóc tới choáng váng có phải hay không?” Lương Thời Ngộ vừa nói, vừa rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà gỗ qua, dịu dàng lau nước mắt cho cô, còn chọc cô, “Ngày hôm qua học viện của bọn anh có liên hoan, anh nghe lâm Lạc Hi liên tục khen em, giống như fans lớn của em, cầm điện thoại giới thiệu với bạn bè của cô ấy, giám đốc nhân sự của Phong Thịnh làm việc sấm rền gió cuốn như thế nào, vừa đẹp vừa mạnh mẽ, Trí Trăn Trăn ở bên cạnh nhìn ảnh chụp của em, thì nói mình sắp bị bẻ cong rồi, vậy sao ở trước mặt anh, lại giống như một đứa trẻ mít ướt vậy?”

Rõ ràng là đang nói cô thích khóc, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ cưng chiều.

Cô bé anh che chở từ năm mười tuổi, mặc kệ có lớn bao nhiêu, thì ở trước mặt anh, vĩnh viễn vẫn là một đứa trẻ.

Thấy cô không nói lời nào, Lương Thời Ngộ khẽ nâng ngón tay lên, điểm lên làn da trên má hơi nóng của cô, cười nhẹ dỗ dành: “Chỉ như vậy mà đã xem anh như người nhà rồi.”

Trâu Dụ trừng anh: “Anh bớt tự luyến.”

“Được được được, anh tự luyến anh tự luyến ——”, từ trước đến nay anh đều thuận theo cô không có bất cứ nguyên tắc nào, “Đừng khóc nữa, em phải tin anh.”

“Hả?”

“Chờ sau khi sức khỏe mẹ của em ổn định, anh sẽ tự mình đến thăm bà ấy, em không cần lo lắng, anh biết bà ấy đang băn khoăn cái gì, em cho anh thời gian, anh sẽ từ từ phá bỏ sự nghi ngờ của bà ấy, cho nên……”

Sau đó, anh nhìn cô, nói một câu thật dài.

Lúc nói chuyện, ánh mắt còn hơi rũ xuống, mang theo cảm giác làm người ta cực kỳ an tâm.

Ánh mắt kia, làm cô có cảm giác ——

Anh thật sự đã yêu cô từ rất rất rất lâu rồi.

Trâu Dụ nhìn vẻ mặt chân thành của anh, không biết vì sao, đột nhiên lại nín khóc sau đó mỉm cười.

Cô vừa khóc vừa cười, làm cho Lương Thời Ngộ trở tay không kịp.

“Sao đây Trâu Tiểu Dụ? Em vừa khóc vừa cười, làm gì vậy?”

Trâu Dụ không đáp, duỗi tay ôm lấy anh.

Cô là đang cười ——

Vận mệnh cuối cùng cũng ưu đãi cho anh một lần.

Cuộc sống từ trước tới nay của anh, cuối cùng cũng có một lần không cần đạp vỡ giày thiết của mình mà cũng có được.

Trâu Dụ gối lên vai anh, ồm ồm gọi: “Lương Thời Ngộ.”

Anh rũ mắt nhìn sườn mặt của cô: “Ừ?”

Cô khẽ cười, hơi thở ấm áp dừng ở bên gáy của anh: “Mẹ em nói dắt anh về nhà ăn cơm.”

Lương Thời Ngộ lập tức đáp: “Được.”

Một tiếng được theo bản năng, đối với yêu cầu mà cô đưa ra, hữu cầu tất ứng là bản năng của anh, thế cho nên anh căn bản không đi nghĩ đến ý nghĩa sau lời nói đó.

Qua vài giây, anh mới phát hiện có gì đó sai sai, lập tức đề cao âm điệu: “Hả?”

Trâu Dụ ngẩng đầu khỏi lòng ngực của anh, nhìn anh, khóe môi cong lên, từng câu từng chữ mà nói: “Mẹ em nói dắt anh về nhà ăn cơm.”

“—— thuận tiện khảo sát anh.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Vậy sao em không nói sớm,” nghe đến đây, Lương Thời Ngộ lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy khỏi sô pha, lấy chìa khóa và điện thoại, rồi vươn tay với cô, thúc giục nói, “Đi mau đi mau, bây giờ đang là giờ cao điểm buổi chiều đó, đừng có đứng đó nữa, đúng rồi, anh mặc như vầy được không?”

“……”

“Vậy thì, em về nhà với anh trước đi, anh phải đi lấy chút đồ, không thể đi tay không tới.”

Nhìn bộ dáng hốt hoảng của anh, Trâu Dụ cực kỳ mắc cười, giữ chặt tay anh, nói: “Không phải bây giờ, mà là mấy ngày nữa.”

Lương Thời Ngộ lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Em làm anh sợ muốn chết.”

Nhìn dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của anh, Trâu Dụ bất bình thay anh: “Anh để ý ta mẹ em như vậy làm gì, lúc đó bà ấy…… Rất quá đáng với anh.”

“Quá đang hồi nào, hả? Mẹ vợ của anh bồi dưỡng được một cô con gái ưu tú như vậy, nên có yêu cầu với con rể cao một chút thì có sao? Đến lúc đó nếu chúng ta có một cô con gái, sao anh có thể không làm khó tên nhóc kia được.”

Trâu Dụ túm góc áo của anh, kiên trì: “Dù sao thì anh không cần chịu ấm ức.”

“Em nói đi đâu vậy?” Lương Thời Ngộ nắm chặt lấy tay cô, như là đang âm thầm trấn an, “Không khổ, yên tâm, đến lúc đó chồng sẽ biểu hiện cho thật tốt.”

Trâu Dụ nghe xong, lập tức xù lông: “Anh đừng kêu bậy!”

“Ai kêu bậy trước?” Lương Thời Ngộ không buông tha cho cô, mà lại lôi chuyện cũ ra nói với cô, “Lúc trước ai nói với anh, tức chết anh, thì sẽ không có chồng? Là ai?”

Trâu Dụ: “……”

Lúc này, đã qua thời gian tan ca từ lâu, vừa lúc cũng đã sắp xếp đồ xong, Lương Thời Ngộ kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Có đói bụng không?”

Trâu Dụ còn đang nổi nóng: “Anh quản em sao!”

“Anh mặc kệ anh quản em,” anh vẫn dỗ dành cô như thường ngày, “Đừng giận nữa, chúng ta về nhà, ăn cơm.”

Lúc đi ra khỏi học viện, hoàng hôn đã hoàn toàn tắt nắng.

Một ánh trăng, treo ở giữa không trung.

Cao cao tại thượng, thưởng thức cảnh đoàn viên nơi nhân gian.

Vị trí cao cao tại thượng này không bị người ta ghét.

Vị trí độc nhất trên thế gian, chỉ thuộc về một mình ánh trăng.



Chung cư cách học viện cũng không xa, nên hai người định nắm tay đi bộ về.

Trên đường trở về, Lương Thời Ngộ nói chuyện phiếm với cô: “Phong Thịnh muốn đầu tư vào nguồn năng lượng mới của Hoa Thụy?”

Trâu Dụ nhướng mày: “Sao anh biết?”

“Xem ra, Phong Thịnh lại sắp phát tài rồi,” Lương Thời Ngộ định liệu trước rồi cười một tiếng, “Anh nói người đầu tư kia của các em đúng là có mắt nhìn, nghe nói còn rất trẻ?”

“Không chỉ trẻ tuổi,” Trâu Dụ gật đầu phụ hoạ, “Mà còn rất đẹp trai.”

Dấm giữa các cặp đôi, từ trước đến nay nói đến là đến.

Lương Thời Ngộ lập tức khó chịu: “Khen đàn ông khác đẹp trai, là có ý gì?”

“Có thể có ý gì? Chẳng lẽ em còn có thể có ý nghĩ không an phận với anh ta?” Trâu Dụ vẫn thích tranh cãi với anh như ngày trước, “Anh ta là ông chủ của em, chứ không phải chồng của em.”

Ánh mắt của Lương Thời Ngộ trở nên sắc bén, ngón tay ấn vào gan bàn tay của cô, dùng hành động cảnh cáo: “Đừng có vớ vẩn như vậy nữa!”

Thấy anh khó chịu, Trâu Dụ tỏ vẻ mình rất sảng khoái: “Còn có, em không có hứng thú với tình chị em.”

Lương Thời Ngộ nghe xong, nhỏ giọng cười cười, ung dung nói: “Chỉ là anh lớn hơn em, nếu như anh nhỏ hơn em, em nhìn thử xem em có hứng thú hay không.”

Sự thật chứng minh, sự yên lặng trước cơn bão chỉ có một giây, quả nhiên, giây tiếp theo, đã nghe được cô gọi: “Lương Thời Ngộ!”

Đang muốn lên án sao anh lại có thể tự luyến như vậy, kết quả, lời đến miệng còn chưa nói ra, đã nghe được tiếng chuông điện thoại của anh, Trâu Dụ bị anh ôm trong lòng ngực, không thể thoát ra.

Lương Thời Ngộ nhìn người gọi đến, ấn nghe máy, vừa nghe điện thoại vừa dỗ bạn gái.

Nghe điện thoại xong, Trâu Dụ cũng không còn tức giận lắm.

Là đổng húc gọi đến, nói ngày mai anh ta đến đây mở hội thảo, muốn tìm thời gian gặp mặt.

Lương Thời Ngộ vui vẻ đồng ý.

Cúp điện thoại, anh nắm tay Trâu Dụ tiếp tục bước về phía trước đi, thuận miệng hỏi: “Em còn nhớ đổng húc không?”

“Hình như có chút ấn tượng, lần trước không phải anh đã gọi cho anh ấy sao,” Trâu Dụ nhớ lại “Em nhớ rõ, anh ấy là đồng hương với anh, cùng giới, nhưng mà hình như không cùng chuyên ngành?”

“Ừ, cậu ấy học y.”

“Ngày mai anh ấy đến đây sao?”

“Ừ, đến lúc đó anh đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

“Dạ.”

Cứ như vậy, hai người cứ trò chuyện câu được câu không, trong bất tri bất giác, đã đến cửa chung cư.

Vào thang máy, Lương Thời Ngộ liếc mắt, theo bản năng nhìn về phía cô.

Dù sao cũng đã không gặp nhiều ngày, cảm giác thấy nhìn sao cũng không đủ.

Nhận thấy được ánh mắt của anh, Trâu Dụ cũng ngước mắt nhìn lại, vọng lại cặp mắt kia, là ánh mắt do “Di chứng” khóc thút thít vừa rồi, linh động đến mức giống như có gợn nước thật chảy qua, có một loại mê hoặc yếu ớt.

Nhìn rồi nhìn, không biết tại sao, trong đầu Lương Thời Ngộ lại bất giác hiện ra một cảnh tượng.

Là cuộc gặp gỡ lần trước ở Bình Thành, đổng húc đưa cho anh một điếu thuốc, anh nói không hút.

Lúc ấy, đổng húc trêu chọc anh, nói tất cả những trò tiêu khiển người ta dùng để thả lỏng, cậu lại không dính vào cái nào hết.

Suy nghĩ lập tức từ ánh mắt linh động chuyển sang một sự đùa nghịch vô cớ, Lương Thời Ngộ nhất thời bật cười.

—— nghĩ thầm, thật là không thể hiểu được sự liên tưởng này.

Thẳng đến sau này, anh mới biết được, hoá ra, tất cả tiềm thức, đều có chỉ dẫn.

Mở cửa, Lương Thời Ngộ để Trâu Dụ đi vào trước.

Vào nhà, sự ấm áp của máy sưởi ập vào mặt, Trâu Dụ đứng ở huyền quan, cởi giày cùng áo khoác lông dê ra, chỉ còn một cái váy dài màu đen, váy dài chất lượng cao này, được may vừa vặn, kín đáo nhưng lại phác họa ra dáng người hoàn mỹ của cô. Ống váy phía dưới, lộ ra cẳng chân cùng mắt cá chân, mảnh khảnh vừa vặn, lúc này đèn vẫn chưa bật, tất chân màu da bị ánh trăng chiếu vào, phát ra ánh sáng tự nhiên.

Lương Thời Ngộ nhìn bóng dáng của cô, tức khắc cảm thấy cổ họng trở nên khô nóng.

Du͙© vọиɠ đã chôn giấu từ lâu, vào giờ phút này đang dần bộc phát.

“Trâu Dụ.” Giọng nói trầm trầm không rõ.

“Dạ?” Cô mờ mịt ngoái đầu nhìn lại.

“Lần trước gặp đổng húc, cậu ấy nói cậu ấy rất bội phục anh, nhiều năm như vậy, mặc kệ là áp lực lớn, hay cuộc sống khó khăn, anh cũng không nhiễm phải tật xấu nào, chưa bao giờ buông thả bản thân, không hút thuốc lá, không uống rượu, không gái gú, không đua xe.”

Trâu Dụ: “?”

Cho nên?

Có phải cô nên nói câu: Anh lợi hại quá!

“Nhưng người nghẹn lâu, sẽ xảy ra chuyện ——” bởi vì buổi sáng có cuộc họp, cho nên hôm nay Lương Thời Ngộ ăn mặc rất chính trực, sơ mi trắng phối với áo khoác tây trang màu đen, trên mũi đeo mắt kính gọng vàng, bị huyền quan chỗ ánh đèn một tá, rơi xuống nửa tấc ám ảnh, cả người đều toát ra vẻ văn nhã bại hoại, “Cho nên, bây giờ anh muốn thử loại cuối cùng.”

Vừa nói, vừa cởi tây trang.

Trâu Dụ đứng tại chỗ, càng nghe càng không hiểu: “A?”

Lời anh nói, mỗi chữ cô nghe đều hiểu được, nhưng cũng không biết ý anh muốn biểu đạt là gì.

Nhân lúc cô còn mờ mịt, Lương Thời Ngộ nhấc ngón tay thon dài của mình lên, ung dung cởi nút tay áo sơ mi trắng, mở ra hai nút, lộ ra xương cổ tay gợi cảm.

Giây tiếp theo, Trâu Dụ nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ kia, sờ lên cái nơ của mình, hung hăng giật xuống, sau đó, vừa kéo cà vạt vừa bước đến gần cô.

Trở nên mất lý trí vì du͙© vọиɠ.

Cô đứng ở tại chỗ, giống như đang đợi bị làm thịt, nhìn anh càng ngày càng gần mình.

Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, sau đó Trâu Dụ mới ý thức được, khóa kéo của mình đang ở bị anh kéo xuống.

Lương Thời Ngộ mang theo sự tàn nhẫn, ôm người vào lòng ngực, cúi đầu, cắn lên vành tai của cô, trong đêm đông rét lạnh, nhả ra hai chữ nóng bỏng:

“Túng dục.”

Tác giả có chuyện nói:

Túng ngộ?

Hay là túng dụ?

Rốt cuộc là ai túng ai vậy!

Tiết này không học được a! Thầy Lương!