Nhưỡng

Chương 15

Từ trước đến nay anh không thích nói đến sự cực khổ.

Không thích dùng độ dày của sự thống khổ, đi đổi lấy bất cứ sự kính nể, hay xem trọng gì cả.

Lâu dần, mặc kệ là mùa hè nóng bỏng, hay là mùa đông giá lạnh, anh cũng chưa bao giờ buông tha bản thân mình.

Vẫn lấy cứng đối cứng, thương chạm thương.

Dùng vết cắt sắc bên để đổi lấy sự sinh trưởng cao lớn.

Có nhà văn từng nói, hạnh phúc trên thế gian này tương tự nhau, nhưng bất hạnh lại không giống nhau.

Nhưng Lương Thời Ngộ cảm thấy nó hoàn toàn ngược lại.

Anh cảm thấy, bất hạnh mới dễ dàng phân loại. Ngược lại là hạnh phúc, là nhỏ vụn, là sinh động, là mỗi người mỗi vẻ.

Có cô trước mắt, đó là hạnh phúc thiên thu của anh.

Trong lúc vô thức, bánh kếp hành lá đã chín, Lương Thời Ngộ đổ nó ra, cắt thành miếng nhỏ, lại làm thêm hai món đơn giản, lúc này, cháo được hẹn giờ cũng đã nấu xong. Làm xong bữa tối đơn giản, trận địa của hai người cũng từ phòng bếp chuyển đến bàn ăn.

Bánh kếp hành lá mới ra lò vàng ruộm giòn tan, mùi hành bay lượn trong không khí mê hoặc người khác, Trâu Dụ cầm đũa gắp một miếng, ăn một miếng đã cười đến tít mắt: “Ngon quá à.”

Lương Thời Ngộ cầm trái cây đã rửa sạch cho cô, đi ra khỏi phòng bếp, “Giống với hương vị lúc còn nhỏ không?”

Trâu Dụ nói: “Vậy thì chắc chắn là không giống y đúc rồi, khi còn nhỏ là bếp củi, đồ ăn được nấu bằng bếp củi, ăn rất thơm, nhưng mà, như vậy cũng rất ngon.”

Nói xong, lại ăn thêm miếng nữa.

Ăn rồi ăn, lại giống như bị điểm huyệt cười, khóe miệng cứ bất giác cong lên.

Lương Thời Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy trên má phải của cô không biết dính bột mì từ khi nào, tự nhiên rút một tờ khăn giấy, giơ tay lên lau cho cô, rồi đến gần hỏi: “Cười gì vậy?”

Trâu Dụ nhìn anh nói: “Anh rất tốt với em nha.”

Anh rất tốt với em, cho nên em mới không nhịn được cười.

“Mẹ anh……” Nói đến một nửa, dường như nhận thấy được sự bất ổn, nên cô bỗng chốc ngừng lại.

Nghe ra cô muốn nói lại thôi, Lương Thời Ngộ chậc nhẹ một tiếng: “Muốn nói cái gì thì nói, sao lại nói phân nửa rồi im.”

Trâu Dụ ngước mắt nhìn anh một cái, lúc này mới nhẹ nhàng nói tiếp nửa câu sau: “Mẹ anh…… Cũng cực kỳ tốt với em.”

Nói xong, lại nhớ tới mẹ của anh, nhớ tới gương mặt thanh tú kia của bà ấy, nhớ tới đôi tay cần cù, nhớ tới sự lương thiện kia của bà ấy.

Nhớ tới việc sức khỏe của bà ấy không tốt, nhưng vẫn luôn nở nụ cười, nhìn thấy cô đến thì dịu dàng hỏi: “Dụ Dụ, ăn cơm chưa, chưa ăn thì vào nhà ăn.”

Nhớ tới bà ấy ở khoảng thời gian kia, làm cho cô cảm nhận được sự dịu dàng mà mình bị thiếu hụt.

“Ừ, mẹ đúng thật là biết nhìn xa trông rộng,” Lương Thời Ngộ phụ họa nói, “Còn biết lấy lòng con dâu tương lai trước.”

Trâu Dụ nghe xong, gật đầu như thật: “Dù sao cũng mạnh mẽ hơn anh.”

Lương Thời Ngộ một câu đã nghe ra có điều sai sai, hỏi cô: “Lời này của em có ý gì, nghe như là em có điều bất mãn với anh vậy?”

“Chính là bất mãn, lúc cấp ba……” Nói xong, Trâu Dụ bỗng nhiên ngừng lại, rộng lượng nói, “Bỏ đi, em không lôi chuyện cũ ra nói với anh.”

Lương Thời Ngộ cười: “Em cứ muốn yêu sớm với anh như vậy?”

Trâu Dụ nghe xong, trừng mắt liếc anh một cái: “Anh bớt tự luyến đi!”

“Rồi rồi rồi, là anh tự luyến,” Lương Thời Ngộ không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, “Mau ăn cơm thôi.”

Cơm nước xong, Trâu Dụ nằm ở trên sô pha, hỏi Lương Thời Ngộ: “Ngày mai anh phải đi họp ở đâu?”

Lương Thời Ngộ dọn dẹp bàn ăn xong bước đến, ôm cô vào lòng ngực, nói: “Lộc Xuyên.”

“Lộc Xuyên?” Trâu Dụ cất cao giọng, “Anh tới chỗ đó họp cái gì vậy?”

Địa danh này không được nhiều người biết đến, nhưng cô nhớ mang máng, đó là một vùng núi xa xôi nằm ở phía tây.

Lương Thời Ngộ giải thích với cô: “Một buổi lễ khánh thành của trường tiểu học Hy Vọng, phải qua bên đó theo dõi.”

Trâu Dụ tức khắc hiểu ra, giơ ngón cái với anh: “Giáo sư Lương kiêm tế thiên hạ*.”

*Mang lại lợi ích cho thế giới.

“Em bớt đội mũ cho anh,” nói xong, Lương Thời Ngộ ôm cô đứng dậy khỏi sô pha, vỗ vỗ eo cô, nói, “Đi thay quần áo đi, anh đưa em về nhà.”

Trâu Dụ sửng sốt: “A? Em còn phải trở về sao?”

Lương Thời Ngộ rũ mắt, anh mắt mang theo sự tìm tòi: “Hả?”

Trâu Dụ: “……”

“Không muốn về?”

“……”

“Không muốn về vậy thì ở đây, anh là sợ em không thoải mái.”

“Em mà có gì không thoải mái……” Cô nhỏ giọng yếu ớt như muỗi lẩm bẩm, dùng hai tay câu lấy cổ anh, đánh giá sơ qua bốn phía, hỏi, “Em ngủ chỗ nào đây?”

Lương Thời Ngộ cười cô biết rõ cố hỏi: “Đương nhiên là ngủ trên giường, anh còn có thể để em ngủ dưới đất à.”

“Vậy anh ngủ đâu? Anh đừng nói là anh muốn ngủ trên sô pha nữa đó?” Trâu Dụ nhìn thẳng nam sắt thép trước mặt mình, thở dài, nói, “Thôi bỏ đi, em vẫn nên về nhà thì hơn.”

Cô không muốn để anh nghỉ ngơi không tốt.

Lương Thời Ngộ nhìn ra tâm tư của cô, ôm cô đi về phía phòng ngủ, mỉm cười phát ra giọng nói nặng nề: “Anh ngủ chung với em.”

Trâu Dụ chìm đắm vào sự dịu dàng của anh, đáp một tiếng dạ, rồi gối lên vai anh, nói sự miêu tả sinh động trong lòng mình ra: “Lương Thời Ngộ, em ganh tị với bản thân mình quá.”

Lương Thời Ngộ nghe cô làm nũng, lòng mềm đến mức như tan ra, khẽ nhéo lên đùi cô một cái, không đau, mà chỉ giống như gãi ngứa, cười cô: “Em có ngốc hay không.”

Trâu Dụ liếc anh: “Vậy anh đừng cưng em nữa, em sẽ không ngốc.”

Lương Thời Ngộ bại trận trong tích tắc: “Vậy em vẫn nên ngốc đi, càng ngốc càng tốt.”

Trâu Dụ nghe xong, không nhịn được cười.

Đêm nay, Trâu Dụ ngủ đến mức cực kỳ an giấc.

Chỉ là Lương Thời Ngộ, ôm cô, tự mình châm lửa cho bản thân cả đêm.



Ngày hôm sau, khi Trâu Dụ thức dậy, Lương Thời Ngộ đã đi rồi, anh để lại cho cô tờ giấy note, trên đó viết: Nhớ ăn sáng, xe để lại cho em chạy.

Xem xong, Trâu Dụ cầm lấy chìa khóa xe bên cạnh, ước lượng.

Một động tác khó hiểu, ngay cả cô cũng không biết mình đang ước lượng cái gì.

Nhưng chính là có cảm giác, bọn họ đã vô thức dung nhập vào cuộc sống của nhau.

Ăn xong bữa sáng, thì cô lái xe đến công ty.

Trâu Dụ người này, xem như một người cuồng công việc danh xứng với thực, cô thích sự bận rộn và phong phú mà công việc mang lại, quan trọng hơn là, cô thích giá trị cùng tự tin mà công việc mang đến cho cô.

Suy cho cùng, thì cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, kinh tế độc lập, mới có thể có quyền lên tiếng.

Mới có thể làm cho cô, thoát khỏi sự áp lực ngột ngạt vốn có của gia đình dành cho cô.

Tới công ty, đầu tiên là một cuộc họp buổi sáng, họp xong đã là giữa trưa, ăn cơm trưa xong, Trâu Dụ dựa vào ghế làm việc, chuẩn bị nhắm mắt thư giãn trong chốc lát.

Chỉ là vào ngay lúc này, tiếng nhắc nhở của điện thoại vang lên, cô click mở thì thấy, là một tấm ảnh.

Ảnh chụp một mảnh cỏ xanh, sau lưng là dãy núi dài, ảnh chụp một đứa bé có hai cái gò má màu hồng, lộ ra hàm răng trắng, cười đến mức giống như một ngôi sao.

Nụ cười ngây thơ này, như có thể gạt phăng đi sự mệt nhọc, có thể làm cho tâm trạng nóng nảy của bạn lập tức trầm xuống.

Nhìn xuống tin nhắn phía dưới ảnh chụp của Lương Thời Ngộ: 【 Nơi này địa thế cao, tín hiệu không tốt lắm, khi có khi không, gửi một tấm ảnh cũng lâu 】

Trâu Dụ cong môi, cười đánh chữ: 【 Không sao 】

【 Ăn cơm chưa? 】

【 Rồi 】

【 Chờ đến đầu xuân năm sau, dẫn em đến đây chơi, phong cảnh nơi này rất đẹp 】

【 Dạ, chừng nào thì anh về 】

【 Mới tách ra một chút đã nhớ anh rồi? 】

【 Bạn học Lương Tiểu Ngộ! Đừng tự luyến! 】

Lương Thời Ngộ ở bên kia nhịn cười, đáp: 【 buổi tối thôi, anh về chuyến tối 】

Trâu Dụ: 【 A…..】

Lương Thời Ngộ lại hỏi: 【 Tan làm em định về nhà hay đến chỗ anh? 】

【 Sao lại hỏi như vậy? 】

【 Để anh tự mình xác định, xem đáp máy bay rồi đi đâu 】

Trâu Dụ úp úp mở mở với anh: 【 Em không nói cho anh biết 】

Bên này cô rất có hứng thú trò chuyện cả ngày với bạn trai, thẳng đến một hồi chuông điện thoại vang lên, hoàn toàn nhiễu loạn sự hứng thú này.

Giữa màn hình hiện lên hai chữ: Tống Văn.

Quan hệ của Trâu Dụ cùng mẹ là Tống Văn vẫn luôn gượng gạo, xét cho cùng, là bởi vì tính kiểm soát của Tống Văn quá mạnh, làm người ta không thở nổi, cho nên, sau khi có năng lực làm chủ kinh tế, chuyện đầu tiên Trâu Dụ làm chính là mua nhà, dọn ra ngoài ở.

Cô thở dài, ấn nghe máy: “Alo, mẹ.”

Quả nhiên giọng nói trong điện thoại, lạnh băng, nghiêm túc, không có độ ấm: “Tối qua con không về nhà?”

“Vâng.”

“Ngủ ở đâu?”

“Con bao lớn rồi, con ngủ ở đâu còn phải báo với mẹ?”

“Lần trước con nói, con có bạn trai, ai?”

Giọng điệu chất vấn, thậm chí có chút hùng hổ doạ người, Trâu Dụ nghe xong, bỗng cảm thấy có cảm giác khó chịu không thể nói, lập tức im lặng.

Tống Văn thừa dịp khoảng lặng này xuất hiện, giọng nói thanh thanh, lần hoàn toàn là lời cảnh cáo: “Trâu Dụ, mẹ nói cho con biết, đối tượng kết hôn của cần phải được mẹ xem qua, mẹ tuyệt đối sẽ không để con đi lên vết xe đổ của mẹ.”

Trâu Dụ không muốn cãi nhau vì điều này nữa, lạnh giọng nói: “Đang bận, cúp trước.”

Buổi chiều, Trâu Dụ lại nhận được vài tin nhắn, đều là do Tống Văn gửi đến, cô trực tiếp làm lơ, chui vào công việc phức tạp.

Vẫn là công việc tốt, chịu áp lực cao, thì sẽ có sự hồi báo cao.

Tình cảm thì không giống vậy, tình cảm mang áp lực cao, thì thứ hồi báo bạn, chỉ có vòng tuần hoàn độc hại không thể giải được.

Trong vô thức, màn đã đêm lặng yên buông xuống, kết thúc công việc bận rộn, Trâu Dụ trực tiếp lái xe đến đài truyền hình, đón bạn thân Lâm Ương cùng nhau đi ăn cơm.

Lúc chờ cô ấy, vừa lúc nhận được điện thoại của Lương Thời Ngộ, nói anh đang ở sân bay chờ máy bay, Trâu Dụ gọi điện thoại cho anh, hai người nói chuyện phiếm vài câu.

Hàn huyên một lúc, nhìn thấy Lâm Ương đi ra từ cửa lớn, Trâu Dụ liền chớp đèn hai cái với cô ấy.

Thấy cô nhìn thấy mình rồi, Trâu Dụ đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì nghe được Lương Thời Ngộ đột nhiên gọi cô: “Trâu Dụ.”

“Dạ?”

“Đợi chút ăn cơm xong, đến nhà anh đi.”

Cô giả vờ không biết hỏi: “Tại sao?”

Lương Thời Ngộ nói: “Nhớ em rồi.”

Bên này, Lâm Ương nào biết trong xe là nùng tình mật ý, lại giống như một bà chị ngốc, hấp tấp lên xe, lên xong còn hỏi: “Đổi xe rồi?”

“Không, xe của Lương Thời Ngộ.”

Nói xong, Trâu Dụ đang chuẩn bị để hai người này chào hỏi một cái, thì nghe được Lâm Ương lại vô phùng hàm hỏi tiếp: “Tối qua hai người ngủ cùng nhau?”

Trâu Dụ: “……”

Chị gái này, thật ra chị cũng không cần, thừa dịp này, hỏi một vấn đề như vậy.

Thấy mặt cô đỏ lên, Lâm Ương còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng, trực tiếp nâng tay, kéo cổ áo lông cô xuống

Trâu Dụ: “?”

Không đợi cô phản ứng, Lâm Ương đã nhìn cần cổ trắng nõn không dấu vết kia của cô, không cố kỵ mà buột miệng thốt ra: “Mẹ nó! Tình hình chiến đấu này! Lương Thời Ngộ không được à!”

Trâu Dụ: “……”

Lương Thời Ngộ: “……”

Lúc này, Lâm Ương vẫn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cảm thấy mỹ mãn sau khi ăn xong dưa của bạn thân, dựa vào lưng ghế, đang chuẩn bị tiếp tục truy hỏi đến cùng.

Chỉ là trước lúc cất giọng, khoé mắt vô tình lướt qua, một chiếc điện thoại trên giá đỡ.

Lại nhìn kỹ hơn một chút, giữa màn hình biểu hiện đang trong cuộc trò chuyện.

Lại nhìn kỹ hơn nữa, người trò chuyện là……

Lâm Ương: “……”

Hôm nay đường vành đai 5 phía Đông im phăng phắc.

Tác giả có chuyện nói:

A a a a a đường vành đai 5 phía Đông mày làm Lâm Ương xấu hổ biết bao nhiêu ~

Lâm Ương: Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe