Mặc dù Trần Di này là thanh niên trí thức trong thành phố, nhưng cô ấy cũng không có thói hư tật xấu nào.
Hiện tại thanh niên trí thức bị điều xuống nông thôn đã nhiều năm, không một ai trong số họ có thể quay trở lại. Một số người đã định cư ở đây, phần còn lại đang ở khu nhà ký túc xá, sớm muộn gì cũng kết hôn với người trong thôn.
“Cái gì?” Hạ Minh Thành ngây ngẩn cả người, vội vàng xua tay, “Bác Lý đang đùa cái gì vậy? Ta sao có thể cùng cô ấy...”
Quá vô lí đi?
Không được! Không được!
Mặc dù nữ thanh niên trí thức đó quả thật rất đẹp, nhưng hắn không thích thanh niên trí thức.
Mấy người trong thành phố sớm đã quen ăn ngon mặc đẹp, ở lại nơi này sao mà chịu được?
Vạn nhất một ngày nào đó có thể trở về thành phố, chẳng phải hắn sẽ bị vứt bỏ sao?
Nếu đem mấy đứa nhỏ đi nữa, coi như xong đời!
Tưởng tượng thế thôi, hắn càng không muốn.
“Đại đội trưởng, đừng nói chuyện này nữa, ta không đồng ý.” Hạ Minh Thành thẳng thắn cự tuyệt.
Không cần biết Lý Thanh Lâm nói gì, Hạ Minh Thành chính là không đồng ý, hai người kết thúc trò chuyện trong bầu không khí căng thẳng.
Phương Hiểu Lệ đứng trước cửa nhà đại đội trưởng, nhìn trong sân không có ai, cô lấy hết can đảm đi vào gõ cửa.
"Đại đội trưởng có ở nhà không? Tôi là Phương Hiểu Lệ." Mấy ngày nay cô không gặp Trần Di, người rốt cuộc đã đi đâu.
Bởi vì lo lắng có chuyện xấu, cô mới tới đây hỏi.
Đại đội trưởng nhìn thấy người ngoài cửa, nói với Hạ Minh Thành: “Ngươi chờ một lát, ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Hạ Minh Thành đảo mắt, sau đó bước vào phòng, ngồi bên cạnh giường đất đợi.
Bên ngoài Phương Hiểu Lệ nhìn thấy đại đội trưởng đi ra, vội hỏi: "Đại đội trưởng, Trần Di đi đâu rồi? Mấy ngày nay tôi không gặp cô."
Kỳ thật cô nghi ngờ liệu có phải người ta đem bán bạn cô?
Xét cho cùng thì Trần Di lớn lên xinh đẹp, nghe nói nông thôn có nhiều người không lấy được vợ.
Nhỡ đâu đại đội trưởng là ông trùm buôn người, đem bán Trần Di làm vợ cho ông già nào trong thôn thì phải lầm sao?
Nếu là thật cô khóc chết mất.
Nhìn thấy Phương Tiểu Ngọc lo lắng như vậy, Lý Thanh Lâm mới nhớ tới cô và Trần Di tới cùng một chỗ.
Trách hắn quên mất, không đi giải thích với người ta.
"Đồng chí Tiểu Phương, cô đừng có gấp, chuyện là như thế này. Đại đội chúng ta không có nhà trống, cho nên ta đã sắp xếp cho cô ấy ở một chỗ khác trong thôn, bất quá là ta quên nói với cô một tiếng, thật sự là xin lỗi."
Phương Hiểu Lệ nghe được hắn giải thích như vậy cũng không có yên tâm, cảnh giác nhìn hắn nói: "Đại đội trưởng, hôm nay tôi nhất định phải gặp Trần Di, nếu không tôi sẽ đi công xã kiện các người!"
Kiện hắn?
Lý Thanh Lâm sửng sốt, "Đồng chí Tiểu Phương, tại sao lại kiện tôi? Tôi đã làm gì?"
Cái này khiến hắn rất khó hiểu, hắn làm đại đội trưởng đã mấy năm rồi mà chưa từng có ai lên tiếng báo cáo hay kiện hắn vì những chuyện như vậy.
Tiểu cô nương này bị sao thế?
Phương Hiểu Lệ khó hiểu nhìn hắn, nghĩ thầm người này nhất định là giả vờ.
"Nhất định là ông đem bán Trần Di làm vợ người ta! Nếu không, tại sao lại không cho tôi gặp cô ấy!"
Nhìn dáng vẻ đầy sát khí này, Lý Thanh Lâm thật sự không nói nên lời.
Người này không dễ đối phó!
"Đồng chí Tiểu Phương, cô hiểu lầm rồi, sao ta có thể làm chuyện như vậy được! Tiểu Trần thực sự sống ở nhà người trong thôn. Như vậy đi, buổi tối cô hãy tới, ta sẽ kêu cô ấy qua." Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.
Còn nói rằng hắn bán Trần Di, loại lời này còn nói được!
(hết chương)