Xuyên Qua Niên Đại Cô Vợ Bưu Hãn

Chương 16

Vừa định mở miệng răn dạy.

Người đàn ông phía sau ra hiệu, khiến cô ta phải thuận theo.

Đại nương béo nói với bọn họ cô gái này có rất nhiều tiền trên người, dọc đường đi đều ăn ngon uống tốt.

Đem tiền trên người nàng ta cướp hết, có thể không có ít tiền đâu.

Không chỉ là một cơm sao? Bọn họ cũng bồi tiền.

Tướng mạo con nhóc này chắc chắn bán được không ít tiền đâu.

Nữ nhân nhìn thấy cử chỉ của hắn, chỉ có thể mỉm cười trở lại.

"Được, chúng ta qua đó ăn cơm đi. Ăn no, chúng ta cùng nhau đi Đan Thị."

Hai người nhấc chân đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Tiệm cơm quốc doanh năm 1955 rất đơn sơ, sau khi cửa kính được mở ra, bên trong chính một nhà ăn lớn.

Có bảy tám cái bàn.

Chiếc bàn tàn đến nỗi sắp tan thành từng mảnh.

Có rất nhiều người đang ăn ở bên trong.

Lúc này không có người phục vụ, bọn họ đều tự mình đi cửa sổ mua đồ ăn, tự mình ăn.

Hai người đến bên cửa sổ.

Nữ nhân vốn định gọi hai tô mì thường, ăn nhanh là được, nhưng không đợi bà ta mở miệng.

Noãn Noãn làm nũng lôi kéo cánh tay bà ta.

Gọi ngọt ngào một tiếng dì.

"Dì, ta muốn ăn thịt. Ta muốn ăn ngon."

Bà ta ngây người trong giây lát.

Noãn Noãn gọi ba cái màn thầu trắng, một tô miến hầm với cải trắng. Ngoài ra còn có thịt kho tàu, rau trộn tai heo, cũng tới nửa cân.

Bà ta nghe tên một chuỗi đồ mà cô nói, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.

Vừa định mở miệng nói người phục vụ không cần.

Kết quả, Noãn Noãn nắm lấy cánh tay bà ta, dùng sức véo thật mạnh.

Bà ta hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong thế kungfu này, cô nói với người bán đồ ăn bên cửa sổ, "Chị ơi, làm ơn nhanh lên. Dì ta đang vội về nhà."

Người phụ nữ bán cơm nghe một tiếng chị ngọt sớt này nội tâm nở hoa, liền làm rất nhanh.

“Tiểu nha đầu miệng rất ngọt nha. Tổng cộng là mười sáu đồng, còn có phiếu gạo hai cân.”

Bà ta nghe vậy, tâm đều hộc máu.

"Hai người chúng ta ăn không được bao nhiêu, cũng đang vội trở về, chỉ cần hai bát mì thường là được."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người bán kia liền không tốt, hất mạnh tấm phiếu lên.

" Hài tử giáo dục khá tốt, người lớn này sao lại không có ý thức vậy. Phiếu đều đã thu rồi, không có lý do gì phải trả lại, nhanh giao tiền đi, nếu làm ầm ĩ ta liền báo công an."

thời đại này tiệm cơm quốc doanh chính là như vậy, những thứ phiếu đã đưa không được hoàn lại. Dù không ăn có thể mang về, nhưng không thể trả lại.

Trái tim của bà ta như bị dao cắt, Noãn Noãn nhân cơ hội bù đắp cho bà ta một đao nữa.

"Dì, mau trả tiền cho người ta."

đang nói đâu.

đồ ăn đều đã đặt ở cửa sổ.

Noãn Noãn ngay lập tức tiến về phía trước.

"Dì, ta đi tìm chỗ ngồi trước, dì cứ ở đây trả tiền đây."

Tâm bà ta đau đến nỗi hỏng mất.

Người soát phiếu lại thúc giục bà ta trả tiền.

Nếu không trả sẽ gọi công an, nữ nhân nào sao dám không trả.

Lục tung trên người một lúc, sau đó tập hợp các đồng tiền lẻ với nhau ròi giao tiền.

chờ giao xong tiền.

Trên bàn chỉ có một cái màn thầu, một nửa miến hầm cải trắng còn dư lại.

còn lại đều không có.

Bà ta hỏng mất, không quan tâm kêu to.

"Ngươi ăn hết rồi sao?"

Giọng nói của bà ta thu hút sự chú ý của những người khác trong tiệm cơm.

Noãn Noãn ủy khuất co rúm ở nơi đó, hốc mắt ứa nước rơi xuống từng giọt.

" Dì, ta không phải cố ý, chỉ là ta chưa được ăn đồ ngon như vậy, nhịn không được, nếu tức giận liền đánh ta đi. "

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này vội vàng ra thuyết phục.

"Ai nha, đứa trẻ cũng không cố ý làm vậy. Làm sao một người lớn như ngươi, có chấp nhặt với một đứa trẻ?"

"Chính là, hài tử của ngươi đã ăn rồi, dù sao cũng là người nhà mình, còn sợ bị chiếm tiện nghi sao."

(Hết chương này)