Tại tầng cao nhất của căn biệt thự vùng ngoại ô, Ôn Tử Du cuộn tròn ở trên giường, sắc mặt tái nhợt đến có chút trong suốt, nửa khuôn mặt đều giấu ở trong chăn, thời điểm ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lông mi thật dài nhíu lại run rẩy. Cửa phòng mở phát ra tiếng kẽo kẹt, Ôn Tử Du theo bản năng phát run, thời điểm tiếng bước chân dừng lại ở trước mặt mình, Ôn Tử Du đem đôi mắt nhắm nghiền đến khẩn trương
"Đem đôi mắt mở ra"
Thanh âm của Hạ Cảnh Dương vẫn là âm trầm trước sau như một, thấy Ôn Tử Du không có phản ứng, hắn hung hăng chế trụ cằm Ôn Tử Du:
" Ta đi công tác mấy ngày có phải ngươi đã quên cách ngoan ngoãn nghe lời?”
Ôn Tử Du gian nan mà lắc lắc đầu, lúc hắn vươn tay thì trên cổ tay mảnh khảnh có một cái xích sắt chuyển động theo động tác của hắn phát ra âm thanh binh linh bang lang:"khoá"
sắc mặt của Hạ Cảnh Dương lúc này mới hòa hoãn một ít, buông lỏng cổ hắn ra, trên mặt xích sắt có viết một cái tên: Ôn Tử Nhạc
Anh trai Ôn Tử Du từng là một diễn viên nhưng sau đó hắn mất tích.
Hết thảy là bởi vì Hạ Cảnh Dương quá mức thích Ôn Tử Nhạc
"Ngươi cùng hắn lớn lên cũng thật giống nhau"
Hạ Cảnh Dương đột nhiên nhéo nhéo vành tai Ôn Tử Du , chọc cho Ôn Tử Du sợ đến một trận rùng mình trong lòng dâng lên một loại bất an nồng đậm “Ôn Tử Du, ngươi cho rằng ngươi có khuôn mặt giống hắn, liền xứng nói thích ta?"
Hạ Cảnh Dương không biết từ nơi nào đưa ra cái khuyên tai rồi thở dài một hơi, “Vốn là tính toán đưa cho nhạc nhạc.”
Ôn Tử Du đoán được hắn muốn làm cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to
"Không cần, không cần!”
Hạ Cảnh Dương đem mưu toan thoát đi Ôn Tử Du ấn ngã vào dưới thân dễ như trở bàn tay
"Lại lộn xộn, ta liền cắt lỗ tai ngươi.”
"Không cần ——”
Trong căn biệt thự trống rỗng , nhớ lại Ôn Tử Du tê tâm phế liệt mà thét chói tai
Hạ Cảnh Dương nhìn sắc mặt trắng bệch, đầy mặt nước mắt của Ôn Tử Du, liếʍ liếʍ đầu ngón tay chảy máu tươi, cảm thấy mỹ mãn mà cúi xuống nhìn người dưới thân máu chảy đầm đìa trên lỗ tai rơi nhẹ xuống
"Ngươi đem nhạc nhạc ép buộc đi, còn không phải là vì cùng ta ở bên nhau sao? Ta đây cũng chỉ có thể cân nhắc ngươi, ngươi vừa lòng chưa?”
Ôn Tử Du bị hắn ấn ở dưới thân, hơi thở mỏng manh mà nói, “Ta không có buộc hắn đi, Hạ Cảnh Dương, ta là thích ngươi, nhưng là ta không ảo tưởng cùng ngươi lên giường, ta không có làm, thực xin lỗi chuyện của ngươi.”
"Ngươi hiện tại ở trước mặt ta giả bộ vô tội cái gì? Nếu không phải ngươi lên giường với ra, Nhạc Nhạc làm sao có thể rời đi?"
Hạ Cảnh Dương xốc chăn mỏng lên, Ôn Tử Du chỉ mặc một cái áo của Hạ Cảnh Dương, áo sơ mi quá mức to rộng không vừa kích thước của cơ thể lộ ra xương quai xanh chỗ đó đều là dấu cắn xanh tím, Ôn Tử Du sợ hãi nhắm mắt lại, mặc cho Hạ Cảnh Dương du͙© vọиɠ như dã thú cắn xé