Chương 148
Edit: Thanh Mục
Bây giờ trước mặt siêu nhân, đó là một câu hỏi hóc búa.
Nếu tin nhắn được dịch sang "Tiểu Hàn tôi ở đây", đó chính là người thân thiết với Hạ Diệc Hàn, nhưng người thân thiết với cô đã chết, mà cô là người chống đối xã hội, rất khó tin tưởng người khác, đặc biệt là những chuyện lớn liên quan đến tội phạm báo thù.
Nếu không phải người quen, thì tin nhắn nên được dịch sang nội dung khác, vì một ý nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng nếu như vậy, đối phương làm sao có thể đảm bảo tin nhắn nhất định có thể bị Hạ Diệc Hàn nhìn thấy?
Lúc đó sau khi phát hiện tin nhắn, Mộc Ngư lập tức làm theo dõi định vị, nhưng đối phương xuống tay trước, tiến hành điều tra xử lý phản điều tra, thẻ điện thoại không sử dụng nữa, hơn nữa số điện thoại di động này cũng không liên kết với chứng minh thư, không tra ra được danh tính người dùng.
Đối phương tựa hồ biết Hạ Diệc Hàn xảy ra chuyện, vậy vì sao còn muốn nhắn tin? Hơn nữa phát như vậy, chẳng khác nào nói cho siêu nhân biết Hạ Diệc Hàn còn có băng đảng sao?
Hơn nữa nếu không phải là người thân mật của Hạ Diệc Hàn, liền liên quan đến hợp tác gây án, Hạ Diệc Hàn là một "độc hành hiệp" như vậy, sẽ hợp tác với người khác sao?
Chỗ siêu nhân thảo luận cả buổi chiều, vẫn không có kết luận cụ thể, Sở Dũ tương đối có khuynh hướng, X nhắn tin không phải là bạn thân của Hạ Diệc Hàn, cũng không phải người xa lạ hoàn toàn, giống như người xa lạ quen thuộc, hắn không biết Hạ Diệc Hàn đang làm gì, nhưng cho dù đoán được Hạ Diệc Hàn là hoài hoa mị ảnh, cũng sẽ không báo cảnh sát.
Sau đó, ba người Mộc Ngư, đối với người này làm ra một phỏng đoán chung:
Thứ nhất, có thể là một người nào đó thích Hạ Diệc Hàn. Hạ Diệc Hàn tuy rằng thường xuyên "đội mũ một cái, ai cũng không yêu. Tiểu đao trong tay, biếи ŧɦái ta có", nhưng không thể phủ nhận cô phi thường hấp dẫn người khác, có lẽ là tiểu tử ngốc tiểu cô nương nhà nào đó, đối với cô một lòng một dạ, Hạ Diệc Hàn cũng nhìn ra, hơn nữa còn lợi dụng, đem đối phương ăn đến gắt gao, để đối phương phục vụ mình, thậm chí còn hứa hẹn "Đợi ta làm xong đại sự trở về, liền cùng ngươi triền miên."
Thứ hai, có thể là người vi phạm pháp luật loạn kỷ, trong bốn năm qua, gặp Hạ Diệc Hàn, bị cô bắt được nhược điểm, cô muốn áp sát đối phương giúp đỡ mình, nếu cô bị cảnh sát bắt được, hai người đều phải chơi xong.
Thứ ba, cũng có thể là được Hạ Diệc Hàn thuê. Dựa theo suy đoán của bọn họ, Hạ Diệc Hàn ở Kim Lăng cố ý sa lưới, vậy trước khi cô sa lưới, có thể sẽ sắp xếp tốt, thuê người nào đó nhắn tin cho cô đúng giờ, hơn nữa sau khi gửi xong lập tức rút thẻ điện thoại, từ nay về sau biến mất. Như vậy có thể chuyển hướng sự chú ý của siêu nhân, ít nhất là quấy nhiễu phương hướng điều tra.
Nói chung, để giải thích, có vô số suy đoán, dường như có thể, nhưng tất cả đều không thể.
Sở Dũ không tìm được suy đoán có sức thuyết phục nhất, trong đầu vẫn là hỗn độn một mảnh, sau khi tan cuộc, nàng liền ở lại phòng họp, lâm vào suy nghĩ sâu sắc.
Người nhắn tin cho Hạ Diệc Hàn có thể là bất luận kẻ nào, dường như cho dù là người hoàn toàn xa lạ, chỉ có giá cả cao, đều có thể tiếp nhận việc làm ăn, cùng lưu hợp ô với Hạ Diệc Hàn, nhưng cảnh sát đã sớm công bố ảnh chụp của cô, đại đa số dân chúng cả nước đều nhìn thấy, Hạ Diệc Hàn đã sớm là "nhân vật phong vân", lưu lượng đều có thể mở mấy buổi fan hậu viện, người nhắn tin nếu đã dùng điện thoại di động, vậy khẳng định có thể tiếp nhận tin tức bên ngoài, trên tin tức đã gặp qua mặt Tiểu Hoài Hoa, nếu hắn biết Hạ Diệc Hàn, khẳng định có thể nhận ra.
Cảnh sát thưởng cho người biết chuyện, người nhắn tin kia, là giao tình sâu đậm với Hạ Diệc Hàn, hoặc là bao nhiêu khúc mắc lợi ích, mới có thể chống lại sự cám dỗ của tiền bạc, chẳng những không báo cảnh sát, còn gửi tin nhắn thần bí khi cô sa lưới.
Hiện tại Hoàng Nam uống thuốc trừ sâu đã chết, Mộ Thượng Thanh bị năm người nhà nạn nhân đâm chết, Tiểu Mai nhảy sông chết, Hạ Diệc Hàn cũng giống như "mệnh phạm cô tinh", phàm là người thân mật, đều không được chết tốt.
Nhưng Sở Dũ nhớ tới, cô không tính là hoàn toàn "cô khổ không nơi nương tựa", cô còn có thân nhân, thậm chí là người thân —— Hoàng Lỵ cùng Uông Tử Đào, dì cùng dượng của cô.
Lúc trước khi biết được thân phận thật sự của Hạ Diệc Hàn, Sở Dũ từng bái phỏng gia đình Hoàng Lỵ, nhưng trải nghiệm cũng không vui vẻ, cuối cùng Hoàng Lỵ trốn vào phòng ngủ không thấy người, Uông Tử Đào hướng các nàng phun một bụng nước đắng, đem lịch sử đen tối của Hạ Diệc Hàn lột lên trời.
Nhưng Sở Dũ cảm thấy, Hoàng Lỵ đối với Hạ Diệc Hàn còn có tình cảm, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa lần trước hỏi thăm nàng, nhắc tới Tiểu Hàn, trong biểu tình của nàng lộ ra thần thương, giống như đối với Hạ Diệc Hàn mất tích, có tâm sự khó có thể buông xuống.
Trong phòng họp yên tĩnh không tiếng động, là nơi tốt để suy nghĩ sâu xa, Sở Dũ chải chuốt suy nghĩ xong, mở điện thoại di động, gọi điện thoại cho Hoàng Lỵ.
Tuy nói Hoàng Lỵ hoàn toàn không giống người nhắn tin cho Hạ Diệc Hàn, nhưng Sở Dũ cảm thấy vẫn có thể tiếp tục cố gắng, từ chỗ cô lại vắt ra một chút tin tức quan trọng.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, đối phương mới kết nối, Sở Dũ không khỏi não bổ tình cảnh bên kia —— Hoàng Lỵ có nhìn id người gọi sửng sốt hồi lâu hay không, cuối cùng không tình nguyện ấn nút bắt máy?
"Xin chào cô Hoàng, tôi là cảnh sát Sở phụ trách điều tra Mộ Hàn, cô còn có ấn tượng với tôi chứ?"
"Ừm." Giọng nói của Hoàng Lỵ nghe có vẻ hơi nhàm chán.
Sở Dũ đi thẳng vào vấn đề chính: "Cô hẳn là biết Mộ Hàn đã bị bắt, hiện tại đang chờ phán xét."
"Tôi biết."
Từ lần trước Sở Dũ bái phỏng, Hoàng Lỵ liền biết Mộ Hàn là Hoài Hoa Mị Ảnh, bất quá sợ bọn họ bị quấy rầy cùng theo dõi, Sở Dũ cố ý dặn dò, để cho bọn họ nghiêm khắc giữ bí mật, không nên tiết lộ bất cứ thông tin gì của Mộ Hàn.
Cho nên Hoàng Lỵ và Uông Tử Đào cẩn thận cất giấu bí mật, yên lặng chú ý đến hướng đi của Hoài Hoa Mị Ảnh, mấy ngày trước chuyện "Hoa Tạ Đình phán xét" náo loạn lớn như vậy, trong lòng bọn họ cũng hoảng hốt, sau khi sự tình lắng xuống, cũng biết cảnh sát sẽ hỏi lại, thậm chí còn lo lắng cảnh sát sẽ để bọn họ đến tòa án làm chứng.
Sở Dũ đoán được trạng thái tâm lý của Hoàng Lỵ, ý đồ để cho cô thả lỏng: "Cô yên tâm, chuyện của Mộ Hàn đối với các người ảnh hưởng không lớn, chỉ là hiện tại cô ấy cự tuyệt cùng ngoại giới trao đổi, trạng thái phi thường không tốt, một chút cũng không muốn tranh thủ cho mình cơ hội giảm án, chúng tôi muốn trợ giúp cô ấy."
Trong điện thoại di động không truyền ra âm thanh, trầm mặc xuống.
"Bây giờ chúng tôi cần phải biết tất cả mọi thứ về cô ấy, bao gồm cả tình trạng của cô ấy ở trường trung học cơ sở, tình hình trong nhà của cô, và khi cô ấy mất tích."
"Những thứ này cô lần trước tới, không phải đều đã nói qua sao?" Thanh âm của Hoàng Lỵ nghe có chút khô khốc, giống như là mấy ngày không uống nước, vừa mở miệng cũng có thể toát ra khói.
"Đúng vậy, chúng tôi quả thật hiểu rõ một ít tình huống, nhưng cô còn gì muốn bổ sung không?"
Lại là một trận trầm mặc.
"Nếu bây giờ chúng tôi không giúp cô ấy, cô ấy có thể sẽ dành cả cuộc đời mình trong tù, vì vậy bây giờ chúng tôi cố gắng thu thập thông tin hữu ích, hy vọng có thể thực hiện một số thay đổi, bất kể là trong trạng thái tâm lý của cô ấy, hoặc cuối cùng về hình phạt."
Chọn lúc này gọi điện thoại, Sở Dũ kỳ thật là có dụng tâm khác. Nếu trước khi Hạ Diệc Hàn chưa sa lưới, vợ chồng Hoàng Lỵ khẳng định tương đối bài xích cô, nhưng hiện tại cô bị nhốt lại, đối mặt với trọng hình, hơn nữa còn tự bạo tự bỏ, Hoàng Lỵ phàm là người thiện tâm, đều sẽ không đành lòng, không muốn nhìn thấy cháu gái trưởng thành không lâu, từ nay về sau liền trôi qua ở trong lao ngục.
"Tại sao cô muốn giúp cô ấy? Các người phá án không nên công bằng sao, làm sao có thể lén lút giúp phạm nhân?"
Sở Dũ là hy vọng cô hỏi như vậy, nàng vừa vặn có thể nói tiếp: "Cô Hoàng, trước mắt chúng tôi không tiện tiết lộ chi tiết vụ án, nhưng Mộ Hàn cô ấy tương đối đặc thù, chúng tôi lo lắng cô ấy trưởng thành không lâu, có khuyết điểm về phương diện tinh thần, cũng có cơ hội sửa chữa, cho nên hy vọng có thể phá án đồng thời tiến hành quản lý tâm lý đối với cô ấy."
"Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Khiếm khuyết tinh thần nào?"
"Là như vậy, các người trước kia không phải nói cô ấy phi thường lạnh lùng, tựa hồ không có tình cảm sao? Đó là bởi vì cấu trúc não bộ bẩm sinh của cô ấy bất thường, cảm xúc về mọi mặt của cô ấy, sẽ chậm hơn nhiều so với người bình thường, nhưng không thể nói rằng cô ấy hoàn toàn không có cảm xúc."
"Vậy cô ấy phạm tội vì vấn đề não?" Lần này, giọng nói của Hoàng Lỵ nghe có vẻ thăng trầm rõ rệt.
"Hiện tại còn đang trong giai đoạn điều tra, không tiện tiết lộ chi tiết cụ thể, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, cô ấy rất yêu cha mẹ cô ấy, nếu cha mẹ cô ấy còn sống, cô ấy hẳn là sẽ không phạm tội."
Hoàng Lỵ nhất thời không nói gì, Sở Dũ nghe được một tiếng hít thở thâm trầm.
"Cho nên Mộ Thượng Thanh đã chết?"
"Đúng."
Cũng không giống như lúc ấy cô và Uông Tử Đào cho rằng cô đi với Mộ Thượng Thanh, cô đi một mình, cơ hồ thân không xu nào, vừa đi chính là bốn năm, hôm nay lại xuất hiện, đã sắp vào tù.
Hô hấp của Hoàng Lỵ tăng nhanh, cảm xúc kích động, Sở Dũ kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục nghe được cô mở miệng: "Thật ra mấy ngày trước khi Tiểu Hàn mất tích, tôi và chồng tôi nói một số lời."
"Nói cái gì đây?"
"Lúc ấy là buổi tối, theo lý thuyết Tiểu Hàn nên tan học về nhà, nhưng cô ấy thường xuyên qua giờ cơm mới trở về, chúng tôi cũng đã quen, không để ý, hôm đó tâm tình chồng tôi không tốt lắm, liền càu nhàu nói muốn đưa Tiểu Hàn đi, hoặc là đưa cho người khác, hoặc là đưa đến viện phúc lợi."
"Sau đó thì sao, cô nói như thế nào?"
"Tôi nói..." Bên kia thanh âm mũi có chút nặng, "Lúc ấy tôi thấy Tiểu Hàn vẫn cùng chúng tôi không thân, đối với cô ấy cũng có chút bất mãn, liền cùng hắn thương lượng, làm sao đem Tiểu Hàn tiễn đi, lại một lần nữa nhận nuôi một đứa nhỏ khác."
Sở Dũ không lên tiếng, chờ cô nói tiếp.
"Tối hôm đó Tiểu Hàn cũng không về nhà, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm cô ấy một chút, lúc chuẩn bị ra ngoài lại phát hiện dép lê của cô ấy không có ở đây, mới biết cô ấy vẫn ở nhà, cửa phòng ngủ không đóng, ngẩn người trên cửa sổ nổi, bởi vì kéo rèm cửa sổ bên trong, cho nên lúc ấy chúng tôi không phát hiện, liền lớn tiếng thảo luận chuyện đưa cô ấy đi, cô ấy hẳn là nghe hết..."
"Cô ấy nói gì sau đó?"
"Cô ấy không nói gì, giống như không nghe thấy gì cả, nhưng sau khi tôi và chồng tôi đối mặt với cô ấy, tôi rất xấu hổ, sau đó vài ngày hầu như không nói chuyện với cô ấy."
Sở Dũ vừa định mở miệng, Hoàng Lỵ tiếp tục nói: "Không quá mấy ngày, cô ấy liền mất tích, tôi tìm được thiệp của cô ấy, cho rằng Mộ Thượng Thanh tới tìm cô ấy, mang cô ấy đi, sau đó chúng tôi cũng thuận lợi nhận nuôi San San, nhưng trong lòng tôi không dễ chịu, bởi vì tôi luôn cảm thấy, nếu cô ấy không nghe được cuộc nói chuyện ngày đó của chúng tôi, hẳn là sẽ không đi, ít nhất sẽ không đi lâu như vậy."
Giọng nói của Hoàng Lỵ trở nên cao hơn, cảm xúc kích động, cổ họng căng thẳng cao độ, ngay cả âm sắc cũng thay đổi, nồng độ cảm xúc trong lời nói tăng lên rõ rệt.
Trong lúc nhất thời, Sở Dũ không nói gì, nàng bắt đầu đau lòng Hoàng Lỵ, chuyện này ở trong lòng cô nghẹn bốn năm, tuy rằng hiện tại gia đình cô hoàn chỉnh, sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng chuyện này cũng thành cái gai, cắm vào trong lòng, bề ngoài có hạnh phúc thỏa mãn, trong lòng khảm tổng cũng không qua được.
Hiện tại nói ra, coi như là đem cái gai rút ra, lại một khúc mắc.
"Cô Hoàng, lúc ấy cô và anh Uông thật sự muốn tiễn Tiểu Hàn đi sao?"
Hoàng Lỵ hít mũi xuống, "Hẳn là không, kỳ thật chúng tôi nói không chỉ một lần, nhưng đều chỉ là ngoài miệng oán giận một chút, dù sao cô ấy cũng là con của em gái tôi, trên người có máu của em gái tôi, hơn nữa mặc dù lúc cô ấy ở đây, chúng tôi có chút bài xích cô ấy, nhưng hồi tưởng lại, cô ấy cũng không quá để cho chúng tôi quan tâm, khi cô ấy ở nhà, biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết làm việc nhà, cho tới bây giờ chưa từng chủ động hướng chúng tôi xin tiền, ở trường có phiền toái gì, cũng không phàn nàn với chúng tôi, thậm chí độc lập đến mức hơi khủng khϊếp."
"Những lời này, cô muốn nói trước mặt Tiểu Hàn không?"
Hoàng Lỵ trầm mặc một hồi, khi mở miệng, thanh âm lại khôi phục bình tĩnh: "Quên đi, không gặp mặt đi, tôi không biết đối mặt với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy chúng tôi. Chỉ là sau khi phán án của cô ấy, các người có thể nói cho tôi biết kết quả là được."
Cúp điện thoại, Sở Dũ rũ mắt xuống, ánh sáng trên màn hình điện thoại di động đánh lên mặt nàng, làm nổi bật màu da của nàng. Cô mở bức ảnh của Hạ Diệc Hàn ra, là bức ảnh chụp trong vườn hoa bệnh viện Cẩm Thủy. Cô mỉm cười trước ống kính, dưới ánh mặt trời, ngay cả hình ảnh phản chiếu của đồng tử cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thoạt nhìn vô ưu vô tư, vui vẻ mà hồn nhiên.
Sở Dũ nhìn nụ cười của cô, nhịn không được nghĩ: Cô nha, cô nha, sao lại cười được a, rõ ràng đều là tư lệnh cột sáng!