Lúc nghe Thương Hà nói, Lục Cẩm gần như muốn giải thích rằng chuyện bắn tinh là do cậu. Nhưng khi cậu thấy ý cười trong mắt Thương Hà thì mới nhớ lại lời nói trước kia của hắn.
Cậu bắn tinh hay không là do Thương Hà quyết định.
Ngay từ đầu Lục Cẩm còn có chút hy vọng, nghĩ rằng phản ứng sinh lý như thế này sao có thể bị Thương Hà khống chế được. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy vẻ mặt của Thương Hà, cậu mới hiểu được, hắn đang nghiêm túc.
Cậu bị đặt lên mép giường, hai chân không chạm đất, chỉ có thể cố gắng quặp lấy eo Thương Hà. Ngay khi cậu cố gắng ổn định nửa thân dưới, để dươиɠ ѵậŧ bên trong không rơi ra ngoài, đã thấy Thương Hà lấy thứ gì đó trên tủ đầu giường, nhanh nhẹn cột vào dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu.
Dải lụa màu xanh nhạt pha chút màu bạc ở viền, được Thương Hà dùng để trói chặt gốc rễ dươиɠ ѵậŧ. Hắn nhìn dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng vì bị trói chặt của cậu thấm ra một giọt chất lỏng cuối cùng, mỉm cười búng nhẹ một cái, khiến Lục Cẩm khóc nức nở lên.
“Đừng trách tôi ác độc, dù sao dươиɠ ѵậŧ nhỏ da^ʍ tới vậy, chắc chắn sẽ không thể kìm được cảm giác muốn bắn tinh, tôi chỉ đành phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ để khống chế nó.”
Lục Cẩm chỉ muốn dùng chân đá vào khuôn mặt đẹp trai đang nở nụ cười hài lòng của Thương Hà.
Cậu chưa từng bị khống chế bắn tinh, nhưng dươиɠ ѵậŧ lúc này lại bị cột chặt, người đàn ông xấu xa còn kết một cái nơ hình con bướm ngay gốc rễ. Dươиɠ ѵậŧ bị trói chặt khiến ống dẫn tinh cũng thu hẹp, cảm giác muốn bắn tinh bị cơn đau thay thế, cậu khó chịu tới mức chỉ muốn duỗi tay kéo cái nơ con bướm chết tiệt kia ra.
Nhưng Thương Hà đã chuẩn bị nhiều tới vậy, sao có thể để Lục Cẩm được như ý muốn. Hắn thấy cậu định kéo nơ con bướm ra thì lập tức giữ chặt hai tay cậu, kéo lêи đỉиɦ đầu, thân dưới cũng nhanh chóng va chạm.
Vóc dáng của hắn rất cao, tay chân cũng dài. Lục Cẩm bị hắn đè lên giường, bản thân hắn lại đứng cạnh mép giường cắm rút vào tiểu huyệt cậu. Dươиɠ ѵậŧ to lớn cứng rắn bị vách thịt bên trong siết chặt, mỗi tấc da thịt bên trong đều vì dươиɠ ѵậŧ bị trói chặt mà khó chịu co rút liên hồi. Hắn nhìn người thiếu niên với đôi mắt ướt đẫm dưới thân, mỗi lần đâm vào trong tiểu huyệt sẽ cố ý va chạm xương hông thật mạnh, khiến âʍ ѵậŧ Lục Cẩm bị ma sát sưng to hơn, trực tiếp nhô hết ra ngoài.
Lục Cẩm chưa từng chịu đựng kiểu tra tấn như thế, cậu hốt hoảng nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ bị Thương Hà chơi đùa đến chết trên giường. Cảm giác đau đớn khi dươиɠ ѵậŧ bị trói chặt cũng càng ngày càng rõ ràng hơn, trong tình huống như thế mà Thương Hà còn không biết nặng nhẹ va chạm tiểu huyệt cậu, thao cậu tới mức dươиɠ ѵậŧ run rẩy, mỗi khi cử động đều có loại kɧoáı ©ảʍ khó nói nên lời.
Cảm giác giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp bắn ra ngoài, chất lỏng bên trong sắp được thả tự do, nhưng thực tế thì sao? Thực tế là dươиɠ ѵậŧ cậu vẫn còn bị trói chặt, người đàn ông nhẫn tâm kia không chỉ đâm cậu tới lung lay, thậm chí còn cố ý ma sát lên dươиɠ ѵậŧ đã tới cực hạn của cậu.
“Anh mau cởi trói cho em… hu hu hu anh nhanh thả em ra, dươиɠ ѵậŧ sắp nổ tung rồi…”
Hai tay Lục Cẩm bị Thương Hà giữ chặt, hai chân theo bản năng quấn lấy eo hắn. Dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào bên trong như muốn đóng đinh cậu lên giường, cho dù cậu có kêu gào, giãy giụa thế nào cũng chỉ có thể mở rộng thân dưới, tùy ý người đàn ông cắm vào rút ra.
Thế nhưng cảm giác bị khống chế thật sự rất tra tấn người khác, cho dù Lục Cẩm biết bản thân đã gần như không còn sức lực, nhưng cậu vẫn cố gắng giãy giụa không ngừng.
Thế là Thương Hà liền nhìn thấy cơ thể trắng nõn của cậu giống như một con rắn dâʍ đãиɠ uốn éo trên giường, hơn nữa chỉ có phần bụng và ngực là đang hoạt động.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cẩm dần bị du͙© vọиɠ bắn tinh tra tấn tới phát cuồng, đôi mắt luôn luôn nghe lời, có lúc quyến rũ như hồ ly gần như hỏng mất, nước mắt chiếm trọn con ngươi. Bộ dạng dâʍ đãиɠ đó khiến hai mắt hắn đỏ đậm, không nhịn được đành cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của Lục Cẩm, đầu lưỡi dễ dàng chui vào miệng đối phương.
“Hu hu! Không muốn hôn! Không muốn hôn anh!”
Lục Cẩm bị hắn tra tấn tới mức khóc nức nở, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có người nhẫn tâm đối xử với cậu như thế. Cậu muốn đẩy Thương Hà ra, nhưng hai tay lại bị giữ chặt, cuối cùng chỉ có khuỷu tay là nhổ lên một chút, nhưng cũng chỉ có thể chạm tới bả vai Thương Hà. Không còn cách nào nữa, cậu liền dùng lưỡi đẩy cái lưỡi đang xâm nhập trong miệng mình ra, nhưng hắn lại hiểu sai ý cậu, ngay khi cảm nhận được đầu lưỡi của cậu tiến đến là hắn lập tức cuốn lấy, kéo vào trong khoang miệng mình.
Lục Cẩm gần như bị hôn đến mức hít thở không thông.