Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 17

Quý Thư Ngôn tỉnh luôn rượu.

Anh vốn là nửa say nửa không say, lúc bị Đoàn Chấp áp ở dưới thân hôn, mỗi một cảm quan của anh chẳng những không phản kháng lại, mà còn trở nên mẫn cảm hơn.

Anh có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên người Đoàn Chấp, đầu lưỡi lướt qua đôi môi của anh mang theo sự run rẩy, bàn tay thon dài rộng lớn vững vàng nắm lấy anh, ngón tay dùng sức đan vào kẽ ngón tay anh, ái muội vuốt ve…

Điên rồi.

Quý Thư Ngôn nghĩ, anh chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ bị người đàn ông kém mình mười ba tuổi đè ra tỏ tình, mà người này thậm chí còn là anh em tốt của cháu trai anh, là người anh coi như hậu bối.

Mặc dù nhiệt độ bên ngoài không thấp, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy rất lạnh run người.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Mới vừa nãy thôi, bọn họ còn cùng nhau ngồi trên sô pha, uống rượu nói chuyện về những điều vụn vặt trong cuộc sống, bầu không khí thậm chí có thể nói là ấm áp, nhưng giờ phút này dấu vết của sự ấm áp đó đã biến mất chả còn sót lại chút gì, chỉ lưu lại một đống lộn xộn dưới đất.

Trong không khí im lặng chết chóc, lưu lại tiếng thở gấp gáp.

Đoàn Chấp vẫn đang nhìn anh, khóe môi còn mang theo một vết máu, là do anh cắn rách lúc vừa xong.

Quý Thư Ngôn không muốn đối diện với Đoàn Chấp, đầu óc anh thật ra còn có chút choáng váng, không thể tin được chuyện vừa rồi đã xảy ra.

Anh không phải là người thích chạy trốn.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh đã sớm cho đối phương một cái tát, nhưng đối mặt với Đoàn Chấp, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy thương xót, muốn cho người trẻ tuổi này một bậc thang.

Anh giơ tay lên che mắt lại, khàn giọng nói, “Cậu uống say rồi phát điên gì vậy.”

Nếu Đoàn Chấp bước xuống, thành khẩn xin lỗi nói là do hắn nhất thời xúc động, anh cũng không phải không thể giả vờ chưa có chuyện gì từng xảy ra.

Nhưng Đoàn Chấp lại phá vỡ sự kì vọng của anh.

“Chú Quý, cháu rất tỉnh táo, chú say, nhưng cháu không say, cháu không phải là nhất thời xúc động.” Đoàn Chấp bình tĩnh nói, “Chú có thể sẽ không tin, nhưng từ lần đầu tiên gặp chú, cháu đã thích chú rồi, chú đứng trước mặt cháu, đưa cho cháu một chiếc ô, chuyện này cháu nhớ rất nhiều năm rồi.”

Trái tim Quý Thư Ngôn chùng xuống.

Thật bướng bỉnh.

Anh hơi dời tay ra khỏi mắt một chút, cau mày, “Lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau, rõ ràng là vào mùa xuân, tôi cũng không đưa cho cháu cái ô nào cả.”

Tuy rằng anh biết Đoàn Chấp sớm hơn một chút, nhưng lần đầu tiên anh và Đoàn Chấp chân chính gặp mặt, là Quý Viên dẫn Đoàn Chấp về ăn cơm.

Đoàn Chấp nở nụ cười, “Nhưng lần đầu tiên cháu thấy chú, không phải là ở nhà chú, mà là ở lối ra ga tàu cao tốc Tương Thành. ”

Chỉ là Quý Thư Ngôn không nhớ rõ, chỉ có hắn còn nhớ lần gặp đầu tiên, người đàn ông cao gầy lạnh như băng, nhìn qua không dính khói lửa, bàn tay trùm trên trán hắn lại rất mềm mại.

Quý Thư Ngôn không hỏi tiếp, anh quả thật không nhớ rõ trạm tàu cao tốc Tương Thành là chuyện gì, huống chi bây giờ tiếp tục truy hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh hít sâu vài hơi, đưa tay đẩy Đoàn Chấp ra, “Cút.”

Đoàn Chấp không nhúc nhích mà nắm lấy tay anh, nhìn anh không chớp mắt.

Trong chốc láy, Quý Thư Ngôn thậm chí cảm thấy Đoàn Chấp Hội sẽ làm gì đó, thân thể không khỏi thêm căng thẳng, làm ra tư thế phòng ngự.

Nhưng Đoàn Chấp cái gì cũng không làm.

Hắn chỉ nhìn Quý Thư Ngôn, ánh trăng quá sáng, rơi vào trong mắt hắn, giống như sương mù trên hồ, cũng giống như nước mắt đang ngưng tụ.

Hắn nhẹ giọng hỏi, “Chú còn chưa trả lời cháu, chú Quý, cháu thích chú, đáp án của chú thì sao?”

Hoang đường.

Quý Thư Ngôn không hiểu Đoàn Chấp đang nghĩ gì nữa, chuyện này còn có thể có đáp án nào khác à, anh sao có thể đồng ý với Đoàn Chấp.

Nhưng lúc anh muốn thốt ra lời đó, lại đối diện với ánh mắt của Đoàn Chấp.

Anh phát hiện hốc mắt Đoàn Chấp đỏ lên, rõ ràng đang cười, khuôn môi nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt lại giống như cửa sổ phủ đầy sương mù mờ mịt trong ngày mưa.

Đoàn Chấp biết đáp án của anh.

Hắn chỉ đang chờ anh nói ra đáp án ấy mà thôi.

Giống như một tù nhân đã bị kết án, chờ đợi kết quả của bản án trong vô vọng.

Cổ họng Quý Thư Ngôn đột nhiên bị nghẹn lại, nói không nên lời.

Anh nhớ tới từ khi quen biết Đoàn Chấp tới nay, rất nhiều chi tiết bị anh xem nhẹ, cơm nắm trong tủ lạnh, sự chăm sóc tận tình trong khách sạn, sự ân cần và chu đáo dành cho anh kể từ khi đi du lịch đến nay…

Đoàn Chấp thật sự rất thích anh.

Câu này hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

Không phải nhất thời hứng khởi trêu chọc anh, cũng không phải chỉ vì nhu cầu tìиɧ ɖu͙© tìm đến anh, mà là yên lặng thích anh.

Nếu như không phải do trận rượu hôm nay, không phải anh thiếu suy nghĩ mà ngộ nhận Đoàn Chấp thích Quý Viên, có lẽ Đoàn Chấp vẫn chôn chuyện này ở đáy lòng, không bao giờ nói ra.

Tay Quý Thư Ngôn buông lỏng, vô lực rũ xuống.

“Tôi không thích cháu, ” anh cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Đoàn Chấp, “Xin lỗi vì đã từ chối.”

🐾🐾🐾

Đáp án này đã sớm nằm trong dự liệu của Đoàn Chấp.

Trên thế giới không có phép màu nào cả, Quý Thư Ngôn sẽ không đột nhiên thay đổi tâm ý chỉ trong vài phút, lời tỏ tình của hắn không hề có tác dụng, chỉ có thể bị lời từ chối lạnh như băng cự tuyệt.

Hắn nhẹ nhàng buông tay Quý Thư Ngôn ra, ngực giống như bị một cái búa nhỏ dùng sức gõ, đập nát bấy từ đầu quả tim.

“Xin lỗi, vừa rồi dọa chú rồi.” Hắn thấp giọng nói, sau đó đứng lên nhường đường.

Quý Thư Ngôn lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Trong sân vẫn còn rất tối, hương hoa quế nồng đậm như một giấc mộng, lon bia bị bọn họ uống sạch còn chất đống trên bàn, nhưng bầu không khí thoải mái lúc trước đã biến mất sạch.

Quý Thư Ngôn kéo chặt áo khoác ngoài, trở lại vẻ bình tĩnh, thờ ơ thường ngày, bước ra khỏi sân như không có chuyện gì xảy ra.

Đoàn Chấp không ngăn anh, chỉ là lúc Quý Thư Ngôn sắp đẩy cửa kính ra, hắn nhẹ giọng gọi Quý Thư Ngôn.

“Chú Quý, cảm ơn hôm nay chú đã ở bên cạnh cháu.” Rồi lặp lại lần nữa, “Cháu xin lỗi.”

Ngón tay Quý Thư Ngôn trên cánh cửa dừng lại, nhưng sau khi đứng im lặng trong vài giây, anh vẫn đẩy cửa ra, không nói một lời rời khỏi sân.