Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 14

[ Ở cao trung Tín Đức, có một lời đồn kỳ quái, có thể coi là truyền thuyết, tới 12 giờ đêm, phòng học nhạc liền sẽ vang lên tiếng hát kỳ quái.

Tiếng hát kia vô cùng thê lương, phảng phất như đang kể ra nỗi đau khổ chính mình đã từng trải qua.

Có học sinh từng ở lớp 12 giờ đêm, đi qua xem xét phòng học nhạc, kết quả ngày hôm sau phát hiện ra thì thi thể sớm đã lạnh lẽo.

Có người tuôn ra tin tức, đã từng, cao trung Tín Đức có vị học trưởng phi thường ưu tú, thanh âm hắn phảng phất như tiếng trời, nhưng cuối cùng không biết vì sao, hắn lại tự sát.

Từ đó về sau, phòng học nhạc liền bắt đầu không ngừng truyền ra tiếng hát quỷ dị....]

******

Trong phòng thay áo ở phòng học nhạc cao trung Tín Đức.

Áo sơ mi trắng của Xuyên Bách bị mồ hôi tẩm ướt, làm cậu cả người không thoải mái, cậu lau mồ hôi trên đầu, xoay người lục tủ quần áo tìm quần áo mới.

Mồ hôi tẩm ướt áo sơmi cậu, ẩn hiện lộ ra da thịt trắng nõn, cơ bắp đường cong ẩn ẩn có thể nhìn thấy được.

Xuyên Bách là thành viên trong đoàn hợp xướng cao trung Tín Đức, bất quá cậu chỉ là thành viên bình thường, giọng cũng không tính là ưu tú, nhưng bộ dáng thật sự rất tinh xảo, lúc trước được chọn vào, nguyên nhân dó vẻ bề ngoài chiếm rất lớn.

"Rốt cuộc cũng tìm được, nóng chết mất."

Cậu từ trong ngăn tủ tìm được một cái áo sơmi, vô cùng lo lắng cởi ra cúc cùng quần áo trên người, có lẽ là quá nóng vội, nửa ngày cũng không cởi được cúc áo.

Thời tiết nóng bức, trong lòng cậu càng thêm bực bội, động tác trong tay cũng trở nên thô lỗ.

Khi cậu bận rộn, đột nhiên phía sau truyền đến cảm giác quỷ dị, tựa hồ có người đang nhìn chằm chằm cậu.

Còn chưa chờ cậu quay đầu lại, người nọ thế nhưng ôm chặt lấy cậu từ phía sau.

Xuyên Bách cảm thấy ở cổ chỗ truyền đến một trận ngứa, cậu nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên là gia hỏa kia.

"Tiểu Bách......Tôi rất nhớ cậu....."

Thanh âm đối phương trầm thấp lại từ tính, là thanh âm mà các cô gái nhỏ thích.

Hắn một đầu tóc ngắn đen nhánh, thoạt nhìn rất là thoải mái sạch sẽ, ở góc độ này, Xuyên Bách không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy quả đầu lông xù xù này.

"Không cởi được sao? Tôi giúp cậu."

Hắn vươn tay, giúp Xuyên Bách cởi cúc áo trước ngực.

Động tác hắn mềm nhẹ, không giống Xuyên Bách nóng nảy vội vàng, lòng bàn tay hắn tựa hồ trong lúc lơ đãng chạm vào da thịt ở bụng Xuyên Bách, có chút ngứa ngứa.

"Được rồi."

Động tác hắn không nhanh không chậm, hai ba giây liền cởi xong cúc áo, xương tay rất rõ ràng, đốt ngón tay thon dài.

Xuyên Bách quay đầu lại, trước mặt thiếu niên trước mặt mặc sơ mi trắng giống cậu, một đầu tóc đen, môi mỏng hơi hơi gợi lên, một đôi mắt đen tràn ngập ôn nhu.

Người này là anh em tốt của cậu, gọi là Thương Lục.

Thương Lục rất ưu tú, là giáo thảo cao trung Tín Đức, gia cảnh giàu có, không chỉ lớn lên đẹp, thanh âm cũng xuất sắc nhất, ngay cả thành tích cũng ổn định đứng đầu bảng hàng năm.

Nếu mà so sánh, Thương Lục chính là con nhà người ta.

Thành tích giống nhau, một khuôn mặt có thể xem quá khứ, hai người vốn không có quan hệ gì, nhưng gia hoả Thương Lục này như bị điên, mỗi ngày quấn lấy cậu, thường xuyên qua lại, hai người liền thành anh em.

Mà nói quấn lấy cậu, cũng là sự việc một năm trước.

Khi đó mới vừa khai giảng, bởi vì cậu lớn lên không tồi, là loại cún con mà các nữ sinh thích, cho nên ở trường học cũng có chút mức độ nổi tiếng, Xuyên Bách thậm chí có chút dào dạt đắc ý.

Cậu thích nhất cảm giác được mọi người vờn quanh.

Chỉ là ngày vui không kéo dài bao lâu, Thương Lục cũng không biết chui ra từ chỗ nào, là loại hình tiểu chó săn mà các nữ sinh càng thích.

Thành tựu Xuyên Bách người nổi danh ở trường học, bị Thương Lục thay thế, trở thành giáo thảo trường học kiêm đại diện cao trung Tín Đức.

Trong lòng cậu không phục, nhưng cũng không nói một câu không tốt, nghẹn một bụng lửa giận, ngẫu nhiên ở trường học gặp được Thương Lục, cậu cũng lựa chọn làm lơ.

Nhưng gia hoả Thương Lục này, giống như đang quyết tâm muốn trêu chọc chính mình, mỗi lần gặp được hắn liền ba ba ba sấn tới đây, nói chuyện với cậu, tựa như hai ta quen thuộc nhau vậy.

Xuyên Bách mặt mũi rất tốt, tổng không thể không phản ứng hắn!

Vì thế, giữa không khí ngươi tới ta đi, hai người thế nhưng sinh ra tình hữu nghị không thể hiểu được.

Bất quá, cho dù sau này hai người trở thành anh em tốt, Thương Lục lại càng dính cậu hơn.

Có đôi khi Xuyên Bách cảm thấy, Thương Lục không giống như là anh em cậu, đảo giống người yêu hơn.

Nhưng loại ý niệm này lướt qua giây lát, cậu chỉ cảm thấy chính mình quá xấu xa, rõ ràng là tình hữu nghị thuần khiết a!

Tính tình Xuyên Bách không được tốt, có chút quái gở, ngày thường cũng không giao lưu nhiều với người khác, khi ở bên cạnh Thương Lục, đại bộ phận thời gian cũng là hắn chủ động hơn.

Xuyên Bách thở dài một hơi, dường như không có việc gì mà cởϊ áσ sơ mi, lau mồ hôi ở cổ một phen: "Sao cậu lại tới đây? Hôm nay không phải huấn luyện sao?"

Thương Lục nhìn vòng eo thon nhỏ có thể một tay ôm hết của cậu, mắt đen đầy thâm thúy, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười: "Không có huấn luyện cũng muốn đến trường học, tôi muốn ở bên Tiểu Bách nha."

Không có biện pháp, gia hoả Thương Lục này chính là quá dính cậu.

Trong lòng Xuyên Bách có chút bất đắc dĩ, nhưng đắc ý chiếm nhiều hơn, cậu rất thích cảm giác bị nhìn chăm chú, bị ỷ lại như vậy.

"Gia hỏa này, thật là."

Xuyên Bách cởϊ áσ sơmi, thay sơ mi trắng, lưng gầy yếu cùng xương bướm thập phần tuyệt đẹp.

Mắt Thương Lục dần dần nhiễm du͙© vọиɠ, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Xuyên Bách tự nhiên là nghe được tiếng hít thở thô nặng của hắn, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở của Thương Lục phá lệ rõ ràng.

"Cậu làm sao vậy? Bị cảm?"

Cậu một bên mặc quần áo, một bên đến gần Thương Lục, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Ừm......Tôi không có việc gì.....Chỉ là thời tiết có chút nóng, đúng rồi, cái này cho cậu."

Thương Lục thu liễm cảm xúc, đưa đồ vật trên tay cho cậu.

Xuyên Bách tiếp nhận, trong mắt nở rộ kinh hỉ: "Này......Này không phải đôi giày mới nhất sao? Cậu mua được ở chỗ nào? Tớ nghe nói đã bán hết rồi....."

Thương Lục thấy thế, mắt đen hiện lên ý cười: "Tôi nhờ người ya mới lấy được, liền biết cậu thích."

"Nhưng......Nhưng này đôi giày này rất đắt....."

Trong lòng cậu thập phần rối rắm, cậu thật sự rất thích này đôi giày chơi bóng này, hơn nữa official website đã hạ giá, Thương Lục cư nhiên mua đôi giày này cho cậu.....

Chỉ là, đôi giày này thật sự rất đắt, cậu thật sự rất ngượng ngùng nếu nhận....

"Không quan trọng, Tiểu Bách nhận lấy đi?"

Xuyên Bách do do dự dự, không biết chính mình rốt cuộc có nên nhận hay không, chỉ là trong lòng giống như có thứ gì cào, tự hỏi hồi lâu, cậu rốt cuộc gật đầu.

Trong mắt Thương Lục mang theo ý cười, nhịn không được xoa xoa đầu cậu, làm Xuyên Bách lại một trận lẩm bẩm.

Xuyên Bách sửa lại đầu tóc bị hắn xoa loạn, trong lòng bất đắc dĩ, Thương Lục luôn đối với cậu như vậy, giống như chính mình là đứa nhóc con vậy.

"Cùng nhau về ký túc xá đi."

Thương Lục chủ động cầm tay cậu, Xuyên Bách cách hắn cực gần, thậm chí ngửi được hơi thở thanh lãnh trên người hắn.

Không biết sao, trong lòng cậu mạc danh có chút thỏa mãn.

******

Ánh đèn ven đường nhấp nháy, đầu Xuyên Bách hướng tới chỗ nguồn sáng, hai tròng mắt sáng lấp lánh, cực kỳ giống ngôi sao đêm hè.

Xuyên Bách như vậy, làm Thương Lục có chút si mê.

Cho dù mỗi ngày đều ở bên Tiểu Bách, hắn cũng không thể kiềm chế tâm chính mình, lúc nào cũng nghĩ tới Tiểu Bách.

Tuy rằng hôm nay hắn không có huấn luyện, nhưng hắn thật sự không nhịn được, ở nhà như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chạy tới trường học.

Khi nhìn đến Tiểu Bách trong một khắc, trong lòng hắn là thoả mãn chưa bao giờ có, nếu có khả năng, hắn thật sự muốn đem Tiểu Bách giấu đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Chỉ là hắn không thể, hắn chỉ có thể che giấu tình yêu của mình, giống con chuột ở cống thoát nước, tránh ở chỗ tối rình coi người mình yêu.

Tới khi nào, trong mắt Yiểu Bách mới có thể có bóng dánh hắn?

Thật muốn đem em ấy vĩnh viễn cột vào bên người.....

Ánh mắt bên cạnh truyền đến thật sự quá mức nồng nhiệt, Xuyên Bách cả người nổi da gà. Cậu theo bản năng nhìn về phía Thương Lục bên cạnh, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cậu vội vàng cúi đầu.

Vừa rồi cậu không nhìn lầm đi? Vì cái gì ánh mắt Thương Lục nhìn chính mình......Thật sự quá kỳ quái.....

Trong mắt đên sâu thẳm của Thương Lục, là thứ cảm xúc cậu không hiểu được, làm cậu có chút kinh hãi.

Đèn đường nhấp nháy, ánh đèn chiếu vào người Thương Lục, hắn lẳng lặng đi bên cạnh Xuyên Bách, sơ mi trắng trên người càng làm rõ khí chất xuất trần của hắn.

......Thương Lục như vậy, về sau hẳn sẽ rất loá mắt đi?

Xuyên Bách không khỏi mà ở trong đầu hiện ra bộ dáng Thương Lục trong tương lai, hắn lớn lên đẹp như vậy, thanh âm cũng dễ nghe, gia cảnh cũng tốt hơn với cậu.

Người như vậy, sinh ra chính là một ngôi sao lộng lẫy, không giống câij, phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có thể bằng một nửa ưu tú của hắn.

"Thương Lục, về sau cậu sẽ trở thành một ca sĩ sao?"

"Cậu hy vọng tôi trở thành ca sĩ sao?"

Nghe vậy, Xuyên Bách do dự, nếu về sau Thương Lục trở thành ca sĩ, bằng thực lực của hắn, leo lêи đỉиɦ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó, cậu còn xứng đứng ở bên cạnh Thương Lục sao?

Nói không chừng hắn sẽ quên chính mình.

Nhưng Thương Lục tương lai cùng cậu có quan hệ gì? Làm bạn bè, cậu đương nhiên là muốn Thương Lục phát triển mới đúng, cậu không thể quá ích kỷ.

"Tớ đương nhiên hy vọng cậu càng ngày càng tốt, chỉ là đến lúc đó cậu ngàn vạn đừng quên tớ!"

"Sẽ không, tôi sao có thể quên Tiểu Bách a?"

Mắt đen Thương Lục tràn đầy kiên định, ánh mắt như vậy làm Xuyên Bách thoáng an tâm xuống. Chap mới luôn có tại [ TRUМtru yen. VЛ ]

*******

Lúc này, trong phòng học nhạc cao trung Tín Đức.

Mọi người đều không nói lời nào, ngồi ngay ngắn ở trên ghế mà cúi đầu, không khí khủng bố chưa từng có.

"Tôi hỏi lại mọi người một lần nữa, hôm nay ai là người cuối cùng rời khỏi phòng học? Vì sao vòng cổ tôi lại không thấy?"

Nói chuyện chính là một nữ nhân trung niên 40 tuổi, đeo một cặp kính, tướng mạo thoạt nhìn rất hung hãn.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, không có người mở miệng.

Thấy thế, trong lòng nữ nhân càng tức giận, cười lạnh ra tiếng: "Không nói? Vậy đêm nay tôi liền ở đây nháo với mấy người, thẳng đến khi Xuyên Bách trở về mới thôi!"

Nghe vậy, trong phòng học bắt đầu xuất hiện thanh âm nghị luận, một hồi lâu, một cái nam sinh nhút nhát sợ sệt nói: "Hôm nay hình như là Xuyên Bách rời khỏ cuối cùng....."

Nữ nhân trong lòng hừ lạnh, khóe miệng gợi lên một độ cung trào phúng.

Tên Xuyên Bách này, lúc trước chẳng qua là nhìn hắn lớn lên không tồi, phá lệ cho hắn vào đoàn hợp xướng, không nghĩ tới hiện tại chổng mông lên trời, đã quên hắn có ơn tri ngộ với mình sao?

Vòng cổ ả nhất định là bị Xuyên Bách trộm!

Xem ả ngày mai giáo huấn cái tên gia hoả không biết trời cao đất rộng này như thế nào!

Mà Xuyên Bách lúc này đang ở ký túc xá, hoàn toàn không ý thức được, chính mình sắp "Đại họa lâm đầu".

*Tai hoạ sắp xảy ra