———————Editor: Mèo—————————
Mùi tin tức tố nồng đậm của Alpha phát ra không hề kiềm chế, cho thấy hiện tại tâm tình hắn có bao nhiêu không ổn.
Trong đầu Hứa Nguyên ong một tiếng, nháy mắt trống rỗng, cơ thể theo bản năng làm hai chân cậu nhũn ra, loạng choạng lùi về sau hai bước, phải vịn vào mép bàn mới có thể đứng vững.
“Vừa rồi cậu nói gì với Hứa Lâm Sơn?”
Biểu tình Kiều Duật không thay đổi nhiều, ngữ khí cũng trước sau như một, chỉ hơi trầm xuống một chút. Nhưng Hứa Nguyên vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Trái tim như bị một bàn tay bóp lấy, ở trong l*иg ngực đau đến nghẹt thở.
“Kiều Duật, em….”
Cậu muốn giải thích, vừa mới mở miệng, đã bị Alpha tiến lên một bước thô bạo đánh gãy.
“Hứa Nguyên, cậu coi tôi là tên ngốc à?”
Hứa Nguyên hoảng sợ ngẩng đầu: “Em không có!”
“Hứa Lâm Sơn hỏi cậu cái gì? Hả? Kế hoạch đấu thầu thầu miếng đất ở Vọng Sơn, hay là kế hoạch hợp tác với Trần gia?” Kiều Duật vừa nói vừa tiến đến, vây cậu dưới thư án, cẩn thận đánh giá cậu.
Omega có bề ngoài xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi hồng hào, chiếc mũi cao, đôi mắt rất dễ gạt người.
Chính đôi mắt này đã từng chứa đựng rất nhiều tình ý, cùng sự lưu luyến không rời. Khiến hắn như nhặt được trân bảo, cũng khiến hắn rơi vào vũng bùn.
“Hứa Nguyên.” Hắn vươn đầu ngón tay ra, chạm vào tuyến thể mỏng mang sau gáy của Omega, vuốt ve, “Chuyện đã xảy ra một lần, tôi sẽ không để nó tái diễn. Cậu nghĩ tôi vẫn tin tưởng cậu à.”
Da thịt mẫn cảm nơi tuyến thể nhanh chóng trở nên sưng đỏ, liên tục tỏa ra mùi hoa lộc vừng, nhưng Hứa Nguyên lại chẳng ngửi thấy gì. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào nơi bị đùa bỡn, tư thế này khiến cậu thoạt nhìn giống như đang trong ngực Alpha.
Cậu bắt đầu thở dốc.
“Cậu thật là một đứa con có hiếu.” Kiều Duật nhận thấy biến hóa trên cơ thể Hứa Nguyên, vô cùng hài lòng ghé sát vào tai cậu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, càng khiến Omega run rẩy, “Hứa Lâm Sơn vì để xoay vòng tài chính, không ngần ngại bán cậu cho tôi. Ở trong lòng ông ta, có lẽ cậu cũng chỉ có chút giá trị này. Nhưng khiến tôi ngạc nhiên, cậu thế mà chịu phối hợp với ông ta diễn trò, mấy năm nay ở trước mặt tôi giả vờ rất khổ sở phải không, cảm thấy rất oan ức, có phải không?”
“Không…Em không…..”
Hàm răng Hứa Nguyên va vào nhau lập cập, một câu cũng không nói nên lời. Tuyến thể cùng tin tức tố song song kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cậu sớm đã không thể kiểm soát được bản thân.
“Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu cậu làm chuyện này, nghiệp vụ hẳn rất thuần thục rồi nhỉ.”
Kiều Duật cuối cùng cũng bỏ tay khỏi tuyến thể của Hứa Nguyên, Omega nháy mắt giống con cá đứt khỏi lưỡi câu, há miệng thở hổn hển, dựa vào thư án. Nhưng ngay sau đó, Alpha nắm chuẩn thời cơ, nhét hai ngón tay vào, khuấy đảo trong khoang miệng ướŧ áŧ.
“Ngoài mặt thì ngoan ngoãn như vậy, nhưng trong lòng ước gì tôi chết đi phải không, chờ hết kỳ hạn ba năm sẽ chạy đi theo thằng Alpha khác.” Kiều Duật dùng ngón tay xoa nắn đầu lưỡi của cậu, khóe môi cong lên, ánh mắt lại lạnh băng, “Một Omega bị tôi cᏂị©Ꮒ nhiều năm như thế, cậu cảm thấy còn có người muốn cậu sao?”
Hứa Nguyên bị hắn bắt phải há miệng, đầu lưỡi ướŧ áŧ đỏ tươi lộ ra, hai mắt phủ một tầng sương nước, nhìn Kiều Duật không chớp mắt.
Từ đầu đến cuối, cậu không phản bác, không phản kháng, chỉ dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn.
Tim Kiều Duật đập loạn nhịp, từng đợt đau đớn dâng lên. Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn không chịu đựng được đôi mắt ấy.
Thật không có tiền đồ.
Kiều Duật rút tay ra, che mắt Hứa Nguyên lại, cúi đầu hôn lên môi cậu, lại chạm được vào một vệt nước mặn chát.