Lục Úy Lam tuy là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng không thể không nói cậu đối với người nhà rất dẻo miệng, cũng chính vì thế mà Lục gia mới khắp nơi dung túng cậu, ít nhất Lục Minh Tư tự nhận là mình không thể làm mấy hành vi không biết xấu hổ đó.
Trình Nhiên bên này cao hứng, Lục Hiếu Chi tự nhiên sẽ không lập tức gây khó dễ, mà Lục Úy Lam lại chuẩn thời cơ xông lên ôm thật chặt, “Ba, con cũng nhớ ba nữa.”
“Ăn cơm trước đi.” Lục Hiếu Chi sắc mặt hơi hòa hoãn, ném ra bốn chữ.
Đồ ăn được bày trên bàn, Lục Úy Lam phát hiện hơn phân nửa đều là món mình thích ăn nhất, hiển nhiên là được Trình Nhiên cố ý phân phó, cậu tức khắc lại liếng thoắng khen ngợi cho đến khi Trình Nhiên cười đến ngoác mang tai.
Tính cách Lục Úy Lam chính là như vậy đấy, đặc biệt là khi nhận được thiện ý của người khác thì sẽ không hề bủn xỉn mà bày tỏ lại thiện ý của mình cho họ. Trên bàn cơm, chốc thì múc một muỗng canh cho Trình Nhiên, một hồi lại gắp một miếng thịt cho Lục Hiếu Chi, còn ngẫu nhiên nhìn Lục Hành Chỉ với ánh mắt đáng thương hề hề.
Lục Hành Chỉ lúc ấy cứ như anh trai tốt trong nháy mắt đã hiểu được ý của Lục Úy Lam, chuẩn xác đưa sang dĩa đồ ăn mà Lục Úy Lam muốn. Đây là bữa tối của Lục gia, Tiểu Thất ăn đến phi thường vui vẻ, mấy món này tuy không có cực phẩm như canh Huyền Vũ nhưng cũng có một phong vị khác.
Nếu nói có ai cảm thấy không được tự nhiên, vậy chỉ có Lục Minh Tư, gã luôn thấy mình không thuộc về bàn cơm này. Trình Nhiên đại khái cũng đã nhận ra điểm đó nên thường xuyên gắp cho gã chút đồ ăn, nhưng điều này càng khiến Lục Minh Tư giống một người ngoài hơn, càng thêm nhiều phần xấu hổ.
Dường như mọi thứ vẫn luôn là như thế, chỉ cần có Lục Úy Lam ở đó, Lục Minh Tư liền liền sẽ trở thành một dị loại, điều này càng khiến gã tin tưởng vững chắc rằng mình và Lục Úy Lam không thể cùng tồn tại được.
Rốt cuộc cơm chiều cũng kết thúc, Lục Úy Lam nghênh đón hưng sư vấn tội. Lúc nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đế từ video, Lục Úy Lam không chút nào hoảng hốt, thậm chí dào dạt đắc ý tuyên bố, “Không sai, con quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ đi nuôi heo trồng rau.”
Ngữ khí kiêu ngạo kia như thể đang nói sau khi tốt nghiệp con muốn bay vào vũ trụ vậy.
Trình Nhiên duỗi tay sờ trán Lục Úy Lam, hoài nghi đứa nhỏ này có phải bị sốt đén choáng váng hay không. Lục Hiếu Chi thấy Lục Úy Lam không hề có ý hối cải, tức khắc bị chọc giận không nhẹ, “Mơ cũng đừng mơ. Con có thể làm gì cũng được, nhưng không thể đi nuôi heo!”
“Con biết nuôi heo cũng cạnh tranh khá nhiều, nhưng hiện tại con đang cố gắng học tập mà, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ nhận được bằng thôi.” Lục Úy Lam tràn đầy tin tưởng, cậu mặc kệ mấy thứ khác, heo chắc chắn phải nuôi!
Biệt thự tức khắc lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị, thấy sắc mặt Lục Hiếu Chi ngày càng khó coi, Trình Nhiên vội vàng mở miệng, “Chờ con tốt nghiệp xong đã rồi hẵng nói.” Mặc kệ vì nguyên nhân gì, nếu thật sự có thể nỗ lực học tập cũng tốt rồi. Từ giờ đến tốt nghiệp còn bốn năm nữa, theo như phong cách cả thèm chóng chán của Lục Úy Lam thì không chừng trước khi ra trường đã sớm quên đến không còn một mảnh nào luôn rồi.
Lục Hiếu Chi không có nói nữa, dường như chấp nhận lời của Trình Nhiên khiến cho Lục Minh Tư khó có thể tin nổi, chuyện này như vậy liền xong à? Vậy tư thái bạo nộ lúc nãy của Lục Hiếu Chi là vì sao?
Một quyền đánh vào bông khiến Lục Minh Tư cảm thấy khó chịu vô cùng, rồi lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Hệ thống 6362 đang vỗ tay cho ký chủ, không hề có biểu hiện OOC thật là đáng khen ngợi mà, tuy nhiên nếu ký chủ không có tâm tâm niệm niệm muốn nuôi heo thì càng tốt hơn.
Theo thời gian trôi đi, rất mau đã đến thời gian mọi người nghỉ ngơi, Lục Úy Lam như thường lệ mà về phòng mình, tâm tình Lục Minh Tư rốt cuộc lần nữa nảy lên. Khi Lục Úy Lam đẩy cửa phòng vào, gã cũng vừa lúc lộ ra vẻ chân tay luống cuống.
Nhìn cửa phòng quen thuộc và bài trí xa lạ trong phòng, Lục Úy Lam sửng sốt ước chừng mười mấy giây, sau đó mới đột nhiên quay đầu lại nhìn về xuống dưới lầu. Lúc này tất cả náo nhiệt và ấm áp nơi đó đều như mai danh ẩn tích, mọi người đều đang nhìn cậu, nhưng biểu tình trên mặt mỗi người lại không giống nhau.
Lục Hiếu Chi trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, Trình Nhiên vừa lo lắng lại mang theo chút chờ mong, Lục Hành Chỉ như cũ không nhìn ra được cảm xúc, Lục Minh Tư co quắp xấu hổ cười cười, trong ánh mắt lại là kɧıêυ ҡɧí©ɧ mịt mờ.
Đây là căn phòng có ánh sánh tốt nhất và thoải mái nhất trong biệt thự, lúc trước Lục Úy Lam vừa thấy đã chọn ngay. Vậy nên đối với Lục Úy Lam mà nói, bản thân cậu và căn phòng này chính là cùng vị trí, mà hiện giờ phòng này đã đổi chủ. Nhưng chỉ vừa mới nãy, cậu còn đang cùng người nhà nói cười vui vẻ như chưa từng có gì thay đổi.
“Đây là có chuyện gì?” Thanh âm Lục Úy Lam có hơi run rẩy như đang nỗ lực khống chế cảm xúc của mình.
“Minh Tư mới đến nên sợ chưa quen chỗ, phòng của con có ánh sáng tốt nhất thì nhường cho anh đi.” Lục Hiếu Chi bày ra bộ dáng việc công xử theo phép công.
Trình Nhiên theo sau cũng gật gật đầu, “Về sau đều là người một nhà, ở chỗ nào cũng giống nhau thôi.”
Lục Hành Chỉ giơ tay chỉ chỉ một căn phòng ở lầu một, “Phòng mới của em ở đó, vị trí cũng không tồi, đã được người làm dọn dẹp rồi.”
Người cuối cùng mở miệng chính là Lục Minh Tư, “Úy Lam, ba mẹ làm như thế đều là do anh, nếu em muốn giận thì cứ giận anh này. Thật ra anh ở chỗ nào cũng được cả.”
Hiển nhiên người trong biệt thự đã sớm chấp nhận tất cả sự việc đã phát sinh, giữa đứa con nuôi từ nhỏ và đứa con có quan hệ huyết thống, bọn họ cũng đang tìm kiếm lại sự cân bằng. Người trong biệt thự đã sớm chấp nhận hết thảy sự việc đã phát sinh, giữa đứa trẻ từ nhỏ nuôi lớn và đứa trẻ cùng huyết thống, quyết định cuối cùng của bọn họ chính là yêu cầu Lục Úy Lam nhượng bộ.
Nhưng Lục Úy Lam đã được sủng ái từ nhỏ tất nhiên không thể tiếp thu sự thật này, đặc biệt là Lục Minh Tư lấy lui làm tiến mà nói thêm càng là khiến cậu nổi trận lôi đình, nghe lời này cũng không khách khí một chân đá văng cửa phòng, ngón tay chỉ vào phòng, ánh mắt lại nhìn Lục Minh Tư, “À thế à? Ở chỗ nào cũng được? Vậy hiện tại anh dọn ra khỏi phòng này đi!”
Không thể không nói, Lục Úy Lam từ nhỏ mưa dầm thấm đất dưới, khí thế lúc bạo nộ vẫn thật hù người, trong lúc nhất thời toàn bộ biệt thự lại lần nữa lặng ngắt như tờ.
Nụ cười của Lục Minh Tư cứng ngắc, nhìn Lục Úy Lam đang ở trạng thái bạo nộ trên lầu hai, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngữ khí có chút yếu thế, “Úy Lam, em đừng nóng giận, để anh dọn đi.”
Lục Úy Lam nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống Lục Minh Tư, như một hùng sư bị chọc giận vì có kẻ xâm phạm lãnh địa của mình.
“Đứng lại!” Lục Hiếu Chi nặng nề đặt chén trà trong tay lên bàn trà, “Phòng đã định như thếrồi, ai nếu không muốn ở thì dọn ra đi!”
Lục Minh Tư nghe vậy ngẩng đầu nhìn về Lục Úy Lam, bộ dáng khó xử vô cùng.
Lục Úy Lam hốc mắt đỏ bừng, tựa như không thể tin được lời mình vừa nghe, “Ba đang đuổi con đi sao?”
“Không ai đuổi con cả. Chỉ là một căn phòng mà thôi, con muốn làm ầm ĩ tới khi nào chứ? Không lẽ ba nuôi dưỡng con hai mươi năm còn tiếc một căn phòng sao?” Lục Hiếu Chi nhíu chặt mi, cảm thấy Lục Úy Lam chỉ đang vô cớ gây rối.
Trình Nhiên vẫy tay với Lục Úy Lam, “Chỉ là một căn phòng mà thôi, không phải mẹ còn mua cho con cả ngôi biệt thự à? Anh hai con mấy ngày nay vẫn luôn muốn tìm con tâm sự dấy.”
“Bây giờ chỉ là một căn phòng, nhưng còn về sau thì sao?” Lục Úy Lam lại không chấp nhận, cậu bướng bỉnh không chịu làm người hượng bộ, tựa như chỉ cần lui bước đầu tiên cậu liền thật sự sẽ chậm rãi mất đi hết thảy, cho đến cuối cùng hai bàn tay trắng.
Lục Úy Lam trong mắt mọi người có thể nói là cố chấp, nhưng nếu không chân chính đặt mình vào hoàn cảnh người khác thì sẽ không đồng cảm và hiểu được.
Cũng chỉ có Lục Minh Tư đã trọng sinh trở về mới có thể hiểu, nhưng đúng là bởi vì hiểu được nên mới chọn cách này.
Gã đời trước trải qua rất nhiều chuyện rồi mới biết phòng ngủ này đối với Lục Úy Lam có ý nghĩa như thế nào, cho nên đời này mới nhất chiêu chế địch. Mà Lục Úy Lam nói cũng không sai, phòng ngủ chỉ là bước đầu tiên thôi. Một bước lui, từng bước lui, đạo phòng tuyến tâm lý thứ nhất một khi bị đột phá thì nhượng bộ về sau cũng sẽ càng ngày càng dễ dàng.
Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên đều không cảm thấy một căn phòng có thể tạo ra vấn đề gì lớn, hệt như Trình Nhiên nói, bọn họ mấy năm nay cho Lục Úy Lam còn hơn cả một căn phòng này, bởi vậy đương nhiên cho rằng, ân dưỡng dục hai mươi năm tất nhiên phải nặng hơn một cái phòng ngủ rồi.
“Vẫn là câu nói kia, không muốn ở thì cút!” Lục Úy Lam cố chấp như thế rốt cuộc cũng khiến Lục Hiếu Chi mất sạch kiên nhẫn, trong lòng ông cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Lời này vừa nói ra, Lục Úy Lamvốn ăn mềm không ăn cứng tự nhiên không có khả năng lưu lại, cậu chạy về phía thang lầu, lúc xuống bậc thang thấy được Lục Minh Tư, đột nhiên dừng lại bước chân.
Lục Hiếu Chi còn tưởng rằng Lục Úy Lam hồi tâm chuyển ý, “Suy nghĩ cẩn thận thì được rồi, nếu đã vậy thì con……”
Lời còn chưa nói xong, Lục Úy Lam đột nhiên nhếch miệng cười với Lục Minh Tư, “Suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu đi không như vậy thì cũng mệt quá!”
Lục Minh Tư trực giác cảm thấy không ổn, đời trước mỗi lần gã thấy Lục Úy Lam cười như vậy thì người gặp tai ương sau đó chắc chắn là mình.
Quả nhiên, khi mọi người còn chưa phản ứng lại, Lục Úy Lam đột nhiên xoay người trở về tiến vào phòng ngủ, sau đó mọi người dưới lầu liền nghe được một trận tiếng vang ‘loảng xoảng’ và tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền đến.
Lục Minh Tư là người phản ứngnhanh nhất, cho dù gã đã sống lại một đời nhưng lúc này vẫn bị chọc tức đến mức run rẩy. Gã biết Lục Úy Lam là kẻ không biết trời cao đất dày, lại không nghĩ tới dưới tình huống như vậy cậu còn dám đến náo loạn phòng mình.
Ba người còn lại sau khi một chiếc laptop rơi từ tầng hai xuống mới rốt cuộc hoàn hồn, đồng thời cảm thấy khó có thể tin, một đám ngốc lăng tại chỗ.
“Nghịch tử! Ngăn nó lại cho tao!” Lục Hiếu Chi tức giận đến xì khói, rốt cuộc lần đầu tiên hiểu rõ đứa nhỏ nuôi lớn mình này thật sự là một kẻ ăn chơi trác táng.
Người hầu trong nhà đã sớm biết điều mà rời đi khi mọi người còn đang tranh chấp, vạy nên người lên lầu cản cũng chỉ có Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư. Lúc hai người đi vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy được bên trong hoàn toàn là một mảnh hỗn độn.
Lục Hành Chỉ chưa bao giờ biết em trai nhà mình còn có thiên phú phá hoại như vậy, mà sắc mặt Lục Minh Tư thì vô cùng vặn vẹo. Gã vô pháp lý giải hành đông của Lục Úy Lam, bởi vì dựa vào phán đoán của gã, nếu nhường phòng ngủ đi thì sẽ mất tiên cơ, mà phá phòng ngủ chắc chắn sẽ cùng Lục gia quyết liệt.
Lúc hai người muốn tiến lên kéo thiếu niên tóc xanh đi, Lục Úy Lam lại dừng tay, bất quá lúc này dừng tay cũng không ý nghĩa gì nữa, đồ vật trong phòng đều nát bét, thậm chí vài món còn bị ném ra ngoài cửa sổ, cả phòng ngủ như bị cuồng phong bão táp quét qua vậy.
Lục Úy Lam đi đến trước mặt Lục Minh Tư, ngón trỏ chọc mạnh vào bả vai Lục Minh Tư,
“Muốn ở phòng của tôi? Được thôi, cho anh đấy.”Nói xong cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, lúc này cậu cũng không chào hỏi ai nữa, đẩy cửa lớn biệt thự ra rồi biến mất trong ánh đèn âm u.