Chương 6: Ký ức
Sao có thể nhẹ được, đương nhiên là muốn thao tiểu huyệt cô đến tàn nhẫn, không tàn nhẫn sao có thể thỏa mãn được tiểu huyệt nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy.
Trình Chanh cảm giác được tốc độ của người đàn ông này hoàn toàn không chút nào giảm bớt, anh ta căn bản là một tên khốn kiếp
Kɧoáı ©ảʍ theo côn ŧᏂịŧ của Bùi Trạch rút ra lại hoàn toàn đi vào mà dần dần chồng chất lên.
Vào lúc tiểu huyệt mυ'ŧ chặt, người đàn ông phía sau cũng đạt đến giá trị hưng phấn cao độ, anh ta đẩy nhanh tốc độ đưa đẩy.
Nhanh, sắp đến rồi…
Trình Chanh cảm giác được ý thức trống rỗng, hai chân càng thêm mềm mại vô lực, tiểu huyệt liên tục co rút, cùng với chất lỏng nóng ẩm bắn vào trong tiểu huyệt, cô cũng đạt đến cao trào, tiểu huyệt phun ra một luồng chất lỏng ướt nóng tưới lên qυყ đầυ.
Thật sung sướиɠ.
Trình Chanh cảm thấy mỗi một tế bào trong người mình đều đang kêu gào thoải mái, cơ thể theo bản năng há to miệng thở hổn hển, tận hưởng không khí mới mẻ, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ sau cao trào.
Mà Bùi Trạch sau khi bắn tinh xong, ý thức của anh ta dần dần trở nên mơ hồ, mí mắt bắt đầu không nghe theo sai sử đi xuống.
Thế nhưng cho dù như vậy anh ta cũng muốn cố gắng nhìn rõ dáng vẻ người dưới thân.
Con mẹ nó.
Bình sinh chưa từng nói tục, lúc này anh ta lại không nhịn được xúc động nói tục, càng muốn nhìn thấy rõ lại càng rơi vào trong đầm lầy ý thức mơ hồ.
Quả nhiên chưa đợi anh ta thấy rõ đã mất đi ý thức ngất đi, ngã vào bên người Trình Chanh.
Trình Chanh trừng to hai mắt ra nhìn người nằm ở bên cạnh mình.
Nương theo ánh trăng thấy rõ dáng vẻ anh ta, dáng vẻ quen thuộc này khiến cho từ trong mơ hồ cô có một ít ký ức.
Anh ta là…
Bùi Trạch?
Bùi Trạch?
Nhưng Trình Chanh lại không nghĩ ra quá nhiều ký ức thuộc về anh ta.
Đôi chân mềm nhũn của cô từ trên người anh ta trượt xuống, chống lấy cơ thể đi xuống giường, chân vừa mới chạm đất đã suýt nữa ngã lại trên giường, dâʍ ŧᏂủy̠ trước sau không ngừng chảy ra, theo bắp đùi chảy xuống.
Trình Chanh có chút bực, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội đang nằm trên giường.
Rút khăn giấy trên bàn ăn ra đưa về phía hai chân mình.
Người đàn ông thúi này, không nói hai lời đã bắn vào trong người cô, lại thao tàn nhẫn như thế, may mà chỉ làm một lần, nếu tối nay bị anh ta lăn lộn hai lần, chỉ sợ cô phải nằm trên giường một ngày không dậy nổi.