Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 124: Trì Vi, cô không nên trêu chọc tôi

Lúc này nhìn cô gái trước mặt như là một con mèo giơ móng, xù l*иg uy hϊếp người, Bạc Dạ Bạch chỉ nhợt nhạt đáp: " Không đổi ý, chỉ là tham gia buổi tiệc đó, chuyện tiểu thư bao dưỡng một người đàn ông không phải ai ai cũng biết sao."

Xác định anh ta không phải đổi ý, lúc này Trì Vi mới hạ ánh mắt xuống, hỏi một câu: " Không đáng kể, tôi từ lâu đã mất hết danh tiếng, ngược lại lão sư … Chỉ có lão sư, sợ sệt người khác biết, cảm thấy mình không có tôn nghiêm."

Ngừng nói, ánh mắt cô xoay lại, nghiêm túc đề cập: " Anh không cần lo lắng, nếu đây là vũ hội có mặt nạ, mọi người đều có thể mang. Không tới thời khắc quan trọng, không cần tháo mặt nạ xuống thì không ai có thể thấy dáng dấp của anh …"

Cô nói giống như đang che giấu cái gì vậy, xong xuôi ngay lập tức đi vào phòng tắm.

Đến cùng vẫn là lừa dối Bạc Dạ Bạch, khung cảnh hắn tháo mặt nạ trước tất cả mọi người, đặc biệt là Trì An!

Nhìn về phía phòng tắm, khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn bình tĩnh, chậm rãi đi tới kệ sách vừa mới định lấy lọ thuốc bỗng dưng điện thoại di động có người gọi.

Vừa mới nghe máy, giọng nói của Cung Tu đã vang lên ở đầu dây bên kia: " Bạch, cậu mau đến thành phố một chuyến, Lệ Trường Phong hiện tại đã nhận ra, đang âm thầm điều tra, chắc chắn là muốn gặp cậu."

" Không gặp."

Bạc Dạ Bạch hờ hững đáp lại không một chút chần chừ.

Sau đó, nhất thời trầm mặc nghĩ, anh ta dụi hàng lông mày và

nói: " Còn có việc."

" Tứ ca, đêm nay ở trên biển, Lệ Gia có tổ chức vũ hội. Có người nói là Lệ Trường Phong tổ chức cho bạn gái …"

Nghe xong, Bạc Dạ Bạch nhíu mày, nhớ đến chuyện Trì Vi nói, hình như cũng là một buổi tiệc mặt nạ khiêu vũ.

Không có gì bất ngờ, chắc chắn là một buổi tiệc.

" Tôi vừa mới biết được, bạn gái của hắn không phải là ai khác, mà là … Trì, Vị, Vãn."

Bỗng dưng Cung Tu nói chuyện rất liên quan đến nhau, lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí một.

" Trì Vị Vãn."

Bạc Dạ Bạch đọc lại, hành động lấy lọ thuốc ngưng lại.

" Tôi không nghĩ tới được, năm đó cô ấy kém chút nữa bị bán đi, bây giờ có thể có bản lĩnh, sau khi rời khỏi thành phố này, trở thành diễn viên không nói, còn có thể bám lấy Lệ Trường Phong! Ha, lúc trước còn thề son sắt chỉ yêu mỗi tứ ca ngươi …"

Nói đến điểm này giọng Cung Tu trầm xuống, như là có chút bất mãn.

Ngược lại Bạc Dạ Bạch chớp hàng mi, không quan tâm chút nào: " Nếu cô ấy là một đứa trẻ, hà cớ phải quan tâm. Bây giờ cũng đã lớn, dù sao cũng nên có một ngôi nhà …"

" Bạc Dạ Bạch, cậu không thèm để ý. Lúc trước, nếu không phải do cậu, cô ta đã sớm bị gả cho lão già kia rồi! Cậu trả giá giúp cô ta từ lần này đến lần khác, không báo ân không nói, còn một lòng ra đi …"

Là một thiếu gia đích thực, Cung Tu phóng đãng bất kham nên nhất thời nổi giận nói.

" Cung Tu, cô ấy đi hay ở, là sự tự do của cô ấy. Tôi cứu nàng chỉ là tiện tay, không cần phải vì vậy mà suốt đời còn lại ở cùng kẻ sắp chết như ta."

Bạc Dạ Bạch vẫn rất lãnh đạm, giống như với Trì Vị Vãn, anh ta không hề có tình cảm nào.

Lần này Cung Tu đột nhiên yên lặng, một lúc sau thở dài nói: " Tôi thật sự không biết, người như cậu … Sẽ để ý cái gì."

" Người sắp chết, không để ý cái gì cả."

Một lúc như vậy, nghĩ đến cái gì Bạc Dạ Bạch sẽ nói cái đó: " Tiệc mặt nạ khiêu vũ của Lệ Gia lần này, khả năng tôi sẽ đi."

Cúp máy, Bạc Dạ Bạch xoa xoa hàng lông mày, chỉ cảm thấy mệt mỏi, có chút lực bất tòng tâm.

Tiện tay rót một chén trà thảo dược, tinh tế thưởng thức.

Trong ký ức, cô gái có tên " Trì Vị Vãn ", khuôn mơ hồ, chỉ hơi hơi rõ ràng một chút.

Năm đó, cô ở bên cạnh, cười tươi như một bông hoa.



Ở trong phòng tắm, Trì Vi cầm khăn mặt, xử lý cái cổ, trước ngực, eo, cố gắng xua tan tất cả các dấu vết của tên kia.

Một lúc lâu đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông.

" Tối nay anh chính là bạn nam của tôi, đương nhiên … Chính là Bạch! Đến lúc mang mặt nạ, không ai có thể nhận ra lão sư …"

" Ừm."

Bạc Dạ Bạch nhẹ giọng đáp lại.

Hiếm khi ra ngoài, không ai biết đến anh ta, việc danh tiếng, không cần quan tâm.

Nhìn thấy, cánh cửa lớn đang mở ra.

Đột nhiên Bạc Dạ Bạch nắm lấy tay cô: " Đại tiểu thư, xuất hiện ở Giang Trạch, đổi ý … Phải được cho phép."

Trì Vi ngẩn ra, chỉ là không thực sự hiểu ý anh ta ra sao: " Không đổi ý, chắc chắn là không."

" Trì Vi."

Đột nhiên, ở phía sau anh ta gọi một tiếng làm cô giật mình.

Đây là lần thứ hai hắn gọi tên mình, một tay Trì Vi kéo cửa lớn, tay còn lại nắm tay anh ta rời đi.

" Cô không nên trêu chọc tôi."