Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 73: Mưa

Mặt đất không có chỗ trốn thì chúng ta công khai làm.

Sáng ngày thứ năm.

Quân Mikhain tiếp tục hành quân trên con đường đã định sẵn.

Từng xấp giấy từ trên cao rơi xuống trên người những binh lính quân Mikhain. Bọn hắn trải qua nhiều ngày chịu giày vò tinh thần cảnh giác cực kỳ cao.

Lo sợ trong đám giấy đó co bôi độc hoặc dược phấn, từ trên vo vàn tờ giấy từ trên cao rơi xuống. Trong binh lính từng đốm lửa được phun ra nhưng không thể tiêu diệt được toàn bộ.

Những tờ giấy vẫn từ từ rơi xuống trên người những binh lính. Không có bất kỳ điều kỳ lạ nào xảy ra, không có cảnh trúng độc, càng không cảnh binh lính hỗn loạn vì dược phấn.

Một binh lính lấy ra một ngân châm thử độc, chấm lên trên những tờ giấy nhưng không có gì xảy ra, hắn thử mở những tờ giấy lên xem, chúng không được bôi độc, nhưng vẫn có độc, từng hình ảnh độc hại, đồi trụy được vẽ lên trên giấy.

Người vẽ hình như rất có tâm, những tờ giấy này ghép lại có thể tạo thành một quyển sách.

Tất cả các binh lính thấy vậy, bắt đầu nhặt những tờ giấy xem thử, không khí trong quân Mikhain cực kỳ hỗn loạn.

Lại từng tờ giấy từ trên cao rơi xuống, không có gì bất ngờ, lại là những tờ giấy in những hình ảnh độc hại, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.

Mikhain nhìn về phía những binh lính, muốn ngăn cũng ngăn không được, những tờ giấy này rất dễ dàng dấu, nhưng không cấm sẽ càng loạn hơn.

Mikhain nói với một binh lính đi truyền lệnh: " Truyền lệnh của ta, ai dám giữ những tờ giấy này. Nếu phát hiện, một tờ giấy phạt 30 roi. "

" Ngươi đi cử người tìm cho ra làm sao bọn chúng đưa những tờ giấy này đến đây "

Mấy ngày này, những mỹ nữ múa ở trong rừng cây bọn họ đã cố gắng chịu đựng rất nhiều. Tất cả giấy đều bị xé đi, cũng làm cho binh lính hơi khó chịu.

Nhưng luôn có người " Tài cao gan lớn " dấu được vài tờ để xem trộm.

Một lúc sau một binh lính trở về thông báo: " Tướng quân, ta không tìm thấy người nhưng tìm thấy rất nhiều cánh diều cách chúng ta khá gần. "

" Những tờ giấy đó là từ bên đó bay tới đây "

Vừa không ngăn được binh lính xem trộm, vừa không ngăn được chúng phát tán. Nhưng may mắn là chỉ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, còn lại mọi thứ đều bình thường.

Đứng từ phía xa, Tô Vũ cũng không chờ gì nhiều, chỉ cần những hiệu quả ảnh hưởng tâm lý như vậy là đủ. Nếu sử dụng độc dược, hay dược phấn, quân lính sẽ có phòng bị, bọn họ sẽ không dễ dàng cầm tờ giấy lên xem.

Hướng đi của quân Mikhain quá dễ đoán, bọn họ luôn đi con đường an toàn nhất, tránh xa vách núi, tránh đi vào rừng rậm, việc thiết kế cạm bẫy trở thành công việc quá dễ dàng.

Trong hành quân đôi khi cũng cần có sự đột biến, quá cẩn thận đôi lúc mang đến hiệu quả ngược lại.

Quân Mikhain tiếp tục hành quân, thi thoảng sẽ bay tới rất nhiều tờ giấy hình ảnh cấm trẻ em xem, trong quân có lệnh cấm không giữ lại, nhưng không cấm bọn họ ngoái lại nhìn. Tốc độ tiến quân chậm đi rõ rệt.

Tối ngày thứ năm.

Ban đêm không có tiếng trống, tiếng kèn, tiếng chó sủa, không có bất cứ thứ gì phá hoại giấc ngủ của họ.

" Viu... bẹp... Viu... bẹp "

Một mùi cay nồng bốc ra toàn bộ doanh trại, từng bộc phân chim, phân người, phân động vật, nhão nhoẹt, bốc lên múi hôi thối. Chỉ nhìn thôi đã muốn nôn mửa, từng bọc từng bọc bay đến phía nơi đóng quân của Mikhain.

Thậm chí còn một số bọc không được buộc kỹ đống phân nhão nhoẹt đó bay tứ tung, một cảnh tượng hỗn loạn xảy đến.

Dọn thì không dọn hết, đống phân này đã được chuẩn bị từ lâu đợi bọn họ đến, thậm chí một số đã đóng rêu.

Tô Vũ đúng nhìn phía xa, nghĩ thầm: " Mưa phân cũng hay đấy chứ "

Phía sau hắn từng binh lính đang ra sức cho phân vào trong các ụ phóng về phía xa, khủng cảnh thật là tráng lệ. Nếu có thể có thêm thuốc nổ, khi phân vừa tới nơi liền bắn tung tóe ra, cảnh tượng chắc chắn sẽ rất đẹp.

Một đêm không ngủ qua đi, hiệu quả của phân thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tiếng chửi rủa. Ít ra chửi rủa, chó sủa, hay tiếng kèn trống vẫn có thể đuổi đi. Bọn họ còn có thể chợp mắt được một tí. Nhưng mưa phân, đuổi kiểu gì?

Nhổ trại, tiếp tục hành quân, một đội quân mắt thâm ra đời.

......

Sáng thứ sáu.

Vẫn là những tờ giấy chứa những hình ảnh đồi trụy bay trong gió, nhiều người không còn để ý mệnh lệnh trực tiếp bỏ vào người. Nằm trên giường ngửi mùi phân vừa xem tranh ít ra còn hơn chỉ ngửi mùi phân.

Bọn họ rất bất mãn với công tước Mikhain. Từ lúc phản loạn đến nay, chưa có một trận thắng nào, thua thì có rất nhiều.

Bước đi của quân Mikhain lại chậm đi, mà bản thân Mikhain cũng đã hết cách.

Tối thứ bảy.

Rất nhiều người bị tiêu chảy phải chạy vào nhà vệ sinh, lại một mùi hôi thối bốc ra từ doanh trại. Để bữa tiệc thêm phong phú, Tô Vũ không để bọn họ chờ lâu, bắn về phía doanh trại một ít hương vị thôn quê.

Tiếng nguyền rủa, mắng chửi không ngừng trong doanh trại, nhưng người cần nghe thì nghe không được, người đang khó chịu lại nghe chửi. Khung cảnh này, thật thấm đẫm tình đồng chí.

Nhổ trại, tiếp tục hành quân, đội quân mất khứu giác ra đời.

.....

Sáng thứ bảy.

Không có tranh vẽ bay trong gió, một đội quân Đông Nam đang dàn trận chuẩn bị chiến đấu. Khí thế rất mạnh, so sánh với bên kia là một đội quân mệt mỏi.

Tô Vũ ra lệnh: " Gϊếŧ "

Quân Mikhain mấy ngày này tuy rất mệt mỏi, nhưng bọn họ càng căm tức quân Đông Nam hơn. Từng đôi mắt đỏ bừng do thiếu ngủ, điên cuồng lao về phía quân Đông Nam.

Nhưng khi hai bên đang chuẩn bị xong lên thì quân Đông Nam chạy về phía vách núi trốn trong đó, phía trên vách núi còn cố tình để vài viên đá cho quân Mikhain thấy.

Bọn họ không dám vào, đứng nhìn đội quân Đông Nam phát ra tiếng chửi bới: " Đồ ngu, đồ ăn hại, đồ ăn cứt, đồ chó đẻ.... "

Tiếp tục lên đường, bọn họ tiếp tục kế hoạch dồn dân chúng Đông Nam về phía chân tường.

Nhưng cứ cách một đoạn, Tô Vũ lại bắt đầu hô: " Gϊếŧ "

Khả năng diễn xuất của hắn không biết từ đâu ra. Không lẽ học được của đứa bạn thân nào đó? Ai biết được.

Sau nhiều lần, quân Mikhain chán chả muốn xông lên, đứng nhìn hắn như nhìn thằng hề.

Tối thứ bảy.

Đạn phân kéo đến như vũ bão, số lượng phân được chuyển từ người dân Đông Nam không phải con số nhỏ. Càng vào sâu, tốc độ vận chuyển phân càng ngày càng nhanh, mưa phân càng thêm tráng lệ. Hơi đáng tiếc là không có rêu xanh, nếu không bữa tiệc càng trở nên hoàn hảo.

.....

Sáng thứ tám.

Khi đang nhỏ trại để chạy đi khỏi nơi đây, Tô Vũ lại đứng về phía trước hô: " Gϊếŧ "

Rất ít người quan tâm đến hắn, tiếp tục nhổ trại.

Quả đúng như bọn họ nghĩ, Tô Vũ được cái rống to, còn lại không được gì. Hắn hô xong lại trốn, với sức chiến đấu như hắn không ai có thể theo kịp.

Khi bọn họ vừa nhổ trại chuẩn bị lên đường, Tô Vũ lại hô: " Gϊếŧ "

Không ai quan tâm đến thằng thần kinh này nữa, mà đúng là hắn bị thần kinh thật. Hô xong lại chạy, chạy một lúc lại bắt đầu quay lại kêu gϊếŧ, không biết bình thường có chơi chất cấm gì đó hay không.

Cả một buổi sáng, Thằng điên đã hét gần trăm lần. Khuôn mặt rất thật, thậm chí còn giương kiếm mua loạn không khác gì mấy ông già tập giưỡng sinh.

Binh lính từ phía xa đã trong thấy hắn kéo theo một đội quân đi tới, lại kêu gϊếŧ. Bọn họ hơi căng thẳng, nhưng sau đó đám người này lại chạy.

Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần, đến khi trời đã bắt đầu tối.

Tiếng gϊếŧ lại lần nữa vang lên.

Hơn hai chục nghìn đội quân đã chờ sẵn ở đó lao ra như vũ bão tấn công về phía quân Mikhain.

Từng tiếng hét thảm vang lên, phía xa công tước Mikhain cũng đoán được sẽ có kết quả như thế này. Từ sáng hắn đã biết đây là một dương mưu, nhưng hắn bắt không được Tô Vũ, gϊếŧ càng không thể, nói ra thì binh lính cũng không tin.

Dù tinh cũng có thể làm gì, mỗi lần Tô Vũ chạy tới phải dựng đội hình chiến đấu sao? Dựng đội hình một lần thôi đã mệt rồi, hắn còn chạy tới chạy lui gần trăm lần. Hắn chỉ huy còn mệt huống chi là binh lính.

....