Editor: May
Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, có vài người ban đầu chỉ là tới xem náo nhiệt, nhưng nhìn thấy nhiều người mua như vậy, cũng đi thử quần áo theo.
Sau khi thử xong, đều luyến tiếc cởi ra.
Quần áo bày ra trên kệ để hàng bán hết rất nhanh!
Hướng dẫn mua đành phải không ngừng chạy đến kho hàng lấy quần áo, nhưng vẫn là cung không đủ cầu.
Mà Ngô Linh San thiết kế, tuy rằng như cũ triển lãm ở nhất thấy được vị trí, lại cơ hồ không có người xem nó liếc mắt một cái.
Phương Tử Xuyến thừa dịp rối loạn lén thay quần áo lại, đi đến bên người Lạc Thần Hi.
“Tiểu Hi Hi, thật tốt quá, chỉ những người này mua, đã có hơn một trăm bộ đi! Tớ liền nói, cậu khẳng định nghiền áp Ngô Linh San kia! Cô ta còn không biết xấu hổ so với cậu!”
Lạc Thần Hi nhìn khí thế ngất trời này, khóe miệng nhếch lên trên.
“Được rồi, chúng ta có thể đi rồi!”
"Đi sớm như vậy? Nếu Ngô Linh San lại làm chuyện xấu gì thì làm sao bây giờ?”
“Hiện tại nhiều người chú ý tới thiết kế của tớ như vậy, hướng dẫn mua không có khả năng lại giấu quần áo đi. Cho dù Ngô Linh San lại không cam lòng, cũng không có biện pháp.”
“Nói cũng đúng, người xếp hàng càng ngày càng nhiều, thiết kế của cậu chỉ có thể càng ngày càng hỏa!”
“Tiểu Xuyến Xuyến, hôm nay vất vả cho cậu, tớ mời cậu ăn cơm trưa.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
“Sao Trời, cô đứng lại đó cho tôi!”
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng gọi tức muốn hộc máu.
Ngô Linh San đuổi tới.
“Cuối cùng tôi cũng nhận ra, người phụ nữ này chính là người mẫu biểu diễn cho cô ở trên cuộc thi Hoa Phong kia đi? Cô lại có thể tìm người mẫu chuyên nghiệp tới tuyên truyền quần áo của cô, đây là phạm quy! Tôi muốn đi tìm Thịnh tổng hỏi một chút, sao có thể không công bằng như vậy!”
Vừa nghe lời này, Lạc Thần Hi thiếu chút nữa tức đến bật cười.
“Phạm quy, tôi phạm quy chỗ nào? Phương tiểu thư xác thật là người mẫu, nhưng ai quy định người mẫu liền không thể ra ngoài đi dạo phố, liền không thể mặc thử quần áo trong tiệm?”
“Cô còn không biết xấu hổ nói công bằng với tôi? Vậy tôi ngược lại muốn hỏi cô một chút, vì sao trong tiệm mặc quần áo của cô ở trên người manocanh chính giữa, quần áo của tôi lại treo ở trên giá áo trong góc trong cùng? Như vậy công bằng sao?”
Ngô Linh San nghẹn một chút, “Này…… Này sao tôi biết được? Cửa hàng trưởng của cửa hàng có quyền an bài thiết kế tổng thể trong tiệm. Ông ta không chịu đặt quần áo của cô ở vị trí bắt mắt, vậy khẳng định là không xem trọng thiết kế của cô, đây đâu có gì lạ?”
Khuôn mặt Lạc Thần Hi mang mỉm cười ngọt ngào, “Đương nhiên không lạ! Chỉ là, quần áo ông ta không xem trọng lại có thể bán ra nhiều như vậy, chứng minh ánh mắt vị cửa hàng trưởng này có vấn đề. Nếu Thịnh tổng biết, còn có thể yên tâm mà giao cửa hàng cho ông ta quản lý nữa không?”
“Cô…… cô có ý tứ gì?” Ngô Linh San đột nhiên thấy không ổn, “Cô còn muốn đi chỗ Thịnh tổng mách lẻo sao? Anh ấy mới sẽ không quản loại việc nhỏ này!”
Nếu Thịnh Dục miệt mài theo đuổi, chuyện cô mua chuộc Tống cửa hàng trưởng liền không giấu được!
Lạc Thần Hi vẻ mặt vô tội, “Vừa rồi là chính cô nói muốn tìm Thịnh tổng hỏi một chút mà? Vậy nếu Thịnh tổng tìm tôi tìm hiểu tình huống, tôi luôn phải giải thích rõ ràng đi?”
Ngô Linh San nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nói không ra lời.