Editor: May
“Không ăn một bữa, không có quan hệ gì, buổi tối đói bụng, liền sẽ ăn.”
Mục Vân Phong nghĩ nghĩ, đúng là đạo lý này, gật gật đầu.
Buổi tối, Đàm Nguyệt Như tự mình xuống bếp, nấu một cá chua ngọt sắc hương vị đều đầy đủ, đưa đến trước mặt Tiểu Đoàn Tử.
“Đường Đường, bà nội hỏi qua chị Trần, gần đây cháu thích ăn cá chua ngọt nhất đúng không? Bà nội cố ý làm cho cháu, cháu nếm thử một chút?”
Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy cá chua ngọt, nháy mắt nghĩ đến chị, bi thương lên.
“Oa…… Không cần cá chua ngọt, muốn chị!”
Đàm Nguyệt Như quả thực không thể tin được lỗ tai của mình!
Tiểu Đoàn Tử nhà bọn họ là một tiểu tham ăn, hơn nữa đặc biệt dễ dỗ, mặc kệ nháo không được tự nhiên thế nào, chỉ cần lấy đồ ăn ngon dỗ một chút, liền sẽ nín khóc mỉm cười.
Hiện tại, vì người phụ nữ kia, bé đến ăn cũng từ bỏ?
“Đường Đường ngoan, chúng ta chờ lát nữa lại đi tìm chị. Cháu cả một ngày đều chưa ăn cơm, ăn chút cá trước được không?”
Đàm Nguyệt Như kẹp lên một khối trên bụng thịt cá, gỡ xương cá ra, đưa đến bên miệng Tiểu Đoàn Tử.
Tiểu Đoàn Tử liều mạng lắc đầu nhỏ.
Tay nhỏ đẩy ra, “Không ăn, Đường Đường không ăn!!”
Bé vung tay béo nhỏ, vừa lúc quét tới dĩa trong tay Đàm Nguyệt Như
“Choang” một tiếng giòn vang.
Dĩa rơi xuống trên mặt đất, rơi vỡ nát.
Nghe âm thanh như thế, Tiểu Đoàn Tử rõ ràng bị dọa ngốc, hai con mắt trừng đến thật lớn.
Tuy rằng bé là tiểu công chúa được sủng ái, nhưng gia giáo rất tốt, lớn như vậy, vẫn là chưa từng ném đồ vật đâu!
Nhưng mà, sau khi sửng sốt vài giây, nhìn đến cá chua ngọt đổ trên mặt đất, bé lập tức lại nghĩ tới chuyện thương tâm.
“Hu hu hu, Đường Đường không ăn cá chua ngọt, Đường Đường muốn chị!!”
……
Qua một hồi lâu, tiếng khóc trong phòng rốt cuộc ngừng.
Đàm Nguyệt Như xấu hổ lui ra ngoài.
Phân phó chị Trần đứng ở cửa: “Trên mặt đất đều là mảnh vỡ, chị đì vào quét một chút, quét sạch sẽ một chút, đừng để cho Đường Đường chạm vào sẽ bị thương.”
“Phu nhân yên tâm, tôi sẽ quét sạch sẽ.” Chị Trần lập tức đáp ứng xuống.
Cô do dự trong chốc lát, mới nói: “Phu nhân, tiểu tiểu thư vẫn là không chịu ăn cơm sao?”
Chị Trần là người làm lâu năm ở nhà họ Mục.
Trước kia còn giúp Đàm Nguyệt Như nuôi Mục Vi Vi.
Đàm Nguyệt Như thực tín nhiệm bà.
Thở dài, “Chị Trần, chị nói hai đứa này, đều là chuyện như thế nào? Diệc Thần thích người phụ nữ kia thì thôi, Đường Đường chính là bị cô ta ngược đãi quá nhiều lần, sao còn thích cô ta như vậy?”
Chị Trần chần chờ nói: “Chuyện này…… Phu nhân, tôi cảm thấy…… thật ra thiếu phu nhân đối với tiểu tiểu thư vẫn là khá tốt……”
“Sao đến chị cũng nói như vậy!” Đàm Nguyệt Như trừng mắt nhìn bà một cái, “Tri nhân tri diện bất tri tâm! Hai ngày tôi vừa trở về kia, cũng bị cô ta lừa! Hiện tại nhận rõ gương mặt thật của cô ta, cũng không thể lại mềm lòng!”
Bà không yên tâm quay đầu lại nhìn xem, “Chị mau vào quét một chút đi. Chẳng may Đường Đường tỉnh lại, thực dễ dàng dẫm đến.”
Đàm Nguyệt Như đi rồi, chị Trần cầm cái chổi, đi vào phòng trẻ con.
Trên giường công chúa thật lớn, nhìn cô bé đang nắm nhắm mắt ngủ say.
Chị Trần sợ quấy nhiễu đến tiểu thiên sứ này, tay chân nhẹ nhàng thu thập xong, lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Trần quản gia đứng ở hành lang.
Bà đi qua, đè thấp tiếng nói, “Lão Trần à, ông xem việc này làm sao bây giờ? Tôi thật sự không cảm thấy thiếu phu nhân sẽ làm loại chuyện này!”