Editor: May
Bạch Tâm Hinh lập tức nói: “Dì Mục, ba mẹ cháu mất sớm, cháu vẫn luôn xem dì trở thành mẹ của mình.”
Vỗ mông ngựa này vỗ đến thập phần đúng chỗ.
Đàm Nguyệt Như cười đến không khép miệng được, liên thanh nói: “Cháu ở trong lòng dì Mục cũng giống như Vi Vi, về sau ở nhà của chúng ta, không cần quá gò bó.”
Bạch Tâm Hinh nghe được lời này, thập phần đắc ý, nâng cằm lên, thị uy liếc mắt nhìn Lạc Thần Hi một cái.
Lạc Thần Hi vẫn luôn đút cho Tiểu Đoàn Tử, toàn bộ hành trình xem Bạch Tâm Hinh như không tồn tại.
Lúc này, cô mới không nhanh không chậm mở miệng, “Mục phu nhân, nếu bác thích Bạch tiểu thư, hoàn toàn có thể nhận cô ấy làm con gái nuôi nha?”
Đàm Nguyệt Như vừa nghe lời này, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Lời này nói không sai! Tâm Hinh à, nếu không, cháu liền nhận ta làm mẹ nuôi đi! Về sau, cháu chính là chị gái của Vi Vi!”
Đàm Nguyệt Như vẫn luôn rất thích Bạch Tâm Hinh, đã từng hy vọng cô ta có thể gả cho Mục Diệc Thần.
Nhưng hiện tại, mắt thấy là không có khả năng.
Lạc Thần Tâm là mẹ ruột của Đường Đường, tình cảm với Mục Diệc Thần cũng không tồi.
Nếu cô ta thật sự hối cải để làm người mới, bà cũng không thể ngạnh bức con trai ly hôn.
Đàm Nguyệt Như vốn còn đang tiếc hận, nhưng hiện tại nghĩ nghĩ, nhận Bạch Tâm Hinh làm con gái nuôi cũng giống nhau.
Nhưng mà, sắc mặt Bạch Tâm Hinh lại lập tức trắng bệch.
Con gái nuôi cái gì!
Ai muốn làm con gái nuôi của Đàm Nguyệt Như!
Cô lấy lòng Đàm Nguyệt Như, mục đích chính là muốn gả cho Mục Diệc Thần, bằng không, hà tất phí tâm tư lấy lòng một bác gái?
Cô ta miễn cưỡng kéo ra tươi cười, “Chuyện này…… Chuyện này sao……”
Đàm Nguyệt Như nhíu mày, “Tâm Hinh, cháu là không muốn sao?”
Lạc Thần Hi cười nói: “Cô không phải là sợ lão gia tử không đáp ứng chứ? Nhưng không phải quan hệ nhà họ Mục chúng tôi và nhà họ Bạch, từ trước đến nay đều rất tốt sao? Nhận con gái nuôi mà thôi, lão gia tử sẽ không so đo như vậy đi?”
Đàm Nguyệt Như vỗ đùi, “Đúng vậy, Tâm Hinh, cháu không cần có cố kỵ chuyện này, ta thay cháu đi nói với lão gia tử.”
Bạch Tâm Hinh vốn dĩ đã nghĩ tốt, muốn dùng lão gia tử làm cái cớ để từ chối.
Không nghĩ tới, Lạc Thần Hi đột nhiên chặn ngang một đòn, lý do của cô liền không dùng được.
Trong lúc nhất thời, vô cùng xấu hổ.
Bạch Tâm Hinh vắt hết óc, mới nghĩ ra một lý do: “Cái kia…… khi cháu còn nhỏ đã nhận qua hai mẹ nuôi, dù sao cũng phải hỏi ý tứ bọn họ một chút.”
Đàm Nguyệt Như có chút thất vọng, “Vậy được rồi.”
Cuối cùng ứng phó qua chuyện này.
Bạch Tâm Hinh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu căm tức nhìn Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhìn như không thấy, tiếp tục dỗ Tiểu Đoàn Tử ăn cơm.
Lúc này, Mục Diệc Thần đứng lên, quay đầu nhìn về phía cô, “Ăn xong chưa?”
Lạc Thần Hi nhét một đũa rau xanh cuối cùng cho Tiểu Đoàn Tử, mới nói: “Ăn xong rồi!”
“Ăn xong liền theo tôi lên lầu, không phải buổi sáng cô nói, có chuyện tìm tôi hỗ trợ sao?”
Lạc Thần Hi nhìn sườn mặt vô biểu tình của người đàn ông, khóe miệng nhịn không được gợi lên.
Buổi sáng, cô có nhắc một chút với Mục Diệc Thần, hy vọng anh có thể lại làm người mẫu cho cô một chút, vẽ ra bản vẽ bộ sưu tập mới.
Lúc ấy thần sắc Mục Diệc Thần cao lãnh, nhàn nhạt trở về câu: “Chờ tôi rảnh lại nói.”