Editor: May
Vẻ mặt cô áy náy, gật gật đầu với Bạch Tâm Hinh.
Còn không phải là giả vờ vô tội giả vờ rộng lượng, làm bộ suy xét cho người khác thôi sao?
Đâu phải chuyện gì lớn, cô cũng biết nha!
Lần này Bạch lão gia tử nghe hiểu, mặt lập tức trầm xuống dưới.
“Tâm Hinh, cháu nói gì với phu nhân Diệc Thần?! Múa cột cái gì? Nói rõ ràng!”
Tuy rằng ngày thường Bạch lão gia tử hòa ái dễ gần, nhưng nếu xụ mặt, cả nhà không có ai là không sợ ông.
Trong lòng Bạch Tâm Hinh run lên, lộ ra thần sắc ủy khuất, “Ông nội, cháu…… Thực xin lỗi, là cháu nói sai. Lần trước cháu nghe người ta nói, chị dâu biết múa cột, cháu cũng không biết đó là cái gì, liền thuận miệng nói. Vừa rồi người khác mới nói cho cháu biết, cái loại múa đó là chướng tai gai mắt, cháu…… cháu thật sự không biết!”
Người vừa rồi nghe được cô ta cãi nhau với Lạc Thần Hi, đều nhịn không được ghé mắt.
Đây không phải là trợn mắt nói dối sao?
Nhưng mà, Bạch Tâm Hinh diễn thật sự chuyên chú, nước mắt đều bức ra, một bộ dáng vô cùng áy náy.
Bạch lão gia tử lại vẫn xụ mặt.
Đàm Nguyệt Như nhìn không được, khuyên nhủ: “Lão gia tử, Tâm Hinh từ nhỏ tâm địa thiện lương, khẳng định không phải cố ý. Nói sai rồi, cũng không thể hoàn toàn trách nó!”
Lúc này Bạch lão gia tử mới hừ lạnh một tiếng: “Cho dù nó là vô tâm phạm sai, nhưng thân là tiểu thư nhà họ Bạch, sự tình chưa biết rõ ràng liền tùy tiện mở miệng nói, cũng quá không ổn trọng! Còn không mau đi xin lỗi vợ của Diệc Thần!”
Sắc mặt Bạch Tâm Hinh tái nhợt, thiếu chút nữa cắn nát hàm răng!
Hôm nay cô ta là muốn ở trong bữa tiệc, nhục nhã Lạc Thần Hi một phen.
Không nghĩ tới, không những không có đạt tới mục đích, còn phải xin lỗi người phụ nữ kia!
Cô ta nghĩ như thế nào cũng không cam lòng, nhưng mà, Bạch lão gia tử đã ra lệnh, cô ta lại không dám không nghe.
“Còn không mau đi!”
Bạch lão gia tử dùng sức gõ quải trượng lên mặt đất, lạnh giọng thúc giục.
Bạch Tâm Hinh chỉ có thể không tình nguyện mà đi về phía Lạc Thần Hi.
“Chị…… chị dâu…… thực…… Thực xin lỗi……” Giọng cô ta còn nhỏ hơn muỗi kêu.
Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn, ngoài ý muốn nhướng mày, “Bạch đại tiểu thư, cô là đang xin lỗi tôi sao?”
Bạch Tâm Hinh vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Tất cả khách khứa đều đang nhìn hai người, làm cô ta hận không thể tìm cái lỗ chui xuống!
Cô ta đề cao âm lượng một chút.
“Đúng vậy, đúng…… Thực xin lỗi, chị dâu, vừa rồi là em không biết rõ ràng tình huống, nói sai lời nói, xin chị tha thứ.”
Lúc này đây, cô ta nói rõ ràng hơn nhiều.
Các khách mời nghe được, đều khe khẽ nói nhỏ lên.
Lúc này Lạc Thần Hi mới cười cười, nói: “Cô thật là quá khách khí, tôi biết đó khẳng định là vô tâm phạm lỗi, dù sao đâu có người có thân phận nào sẽ há mồm ngậm miệng đặt múa cột ở ngoài miệng? Cô còn chuyên môn tới xin lỗi tôi, thật sự quá có lễ phép, không hổ là đại tiểu thư nhà họ Bạch.”
Một phen lời nói này, nói rõ là gia giáo nhà họ Bạch rất tốt
Nhưng Bạch Tâm Hinh sao có thể không nghe ra ý vị châm chọc bên trong.
Lập tức tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Lạc Thần Hi không có tiếp tục nói tiếp.
Bạch lão gia tử kêu Bạch Tâm Hinh xin lỗi, đó là cho cô mặt mũi.
Nếu cô không thuận theo không buông tha, ngược lại sẽ đắc tội người ta, mất nhiều hơn được.