Editor: May
Thuận tiện cho Hạ Cẩn Tư một ánh mắt “Mau cút”.
Bạch Tâm Hinh sao có thể nghĩ đến, Lạc Thần Hi không chỉ có hấp dẫn tất cả chú ý của Mục Diệc Thần, còn có thể trò chuyện thật vui với bạn của anh.
Cô ta tức giận đến ngực một trận buồn bực, thân thể lung lay, thiếu chút nữa té ngã ở trong lúc biểu diễn.
---
Cuối cùng, bản lĩnh vũ đạo cuar Bạch Tâm Hinh xác thật vững chắc, lúc này mới kịp thời phản ứng lại, một lần nữa đứng vững vàng gót chân.
Chỉ là, bởi vì ngoài ý muốn như vậy, tiết tấu lúc sau của cô ta liền chậm nửa nhịp.
Hơn nữa, lúc múa vẫn luôn thất thần, nhiều lần nhảy sai nhịp.
Có chút khách khứa hiểu biết, nhịn không được âm thầm nhíu mày.
Không hiểu được vì sao vừa rồi Bạch Tâm Hinh dáng múa chuyên nghiệp duyên dáng như thế, tiêu chuẩn đột nhiên thẳng tắp giảm xuống.
Thật vất vả, âm nhạc phát xong.
Bạch Tâm Hinh miễn cưỡng hoàn thành biểu diễn, thối lui đến một bên.
Đại sảnh bữa tiệc, vỗ tay như sấm dậy.
Trên mặt Đàm Nguyệt Như cũng lộ ra thần sắc thưởng thức, không ngừng gật đầu, “Bạch lão gia tử, cháu gái này của ngài thật đúng là quá xuất sắc. Không chỉ có hiếu tâm, còn là thật sự nhảy đến tốt, quả nhiên không hổ là con gái nhà họ Bạch.”
Bạch lão gia tử cười đến không khép miệng được, “Nguyệt Như, cô thật là quá khen, để Tâm Hinh nghe được, còn không cao hứng hỏng sao?”
Bạch Tâm Hinh cúi đầu làm ra thần sắc thẹn thùng, “Dì Mục, dì nói như vậy, cháu đều phải đỏ mặt.”
“Có cái gì để đỏ mặt? Dì nói chính là sự thật!”
Đàm Nguyệt Như nhìn Bạch Tâm Hinh, thở dài lắc lắc đầu.
Đáng tiếc, cô gái tốt như vậy, lại không thành con dâu bà được!
Trong lòng Bạch Tâm Hinh vạn phần đắc ý.
Quả nhiên, một phen nỗ lực hôm nay của cô không có uổng phí!
Lần này, Đàm Nguyệt Như khẳng định càng thích cô.
Rất nhiều thiếu gia hào môn chủ động vây đến bên người Bạch Tâm Hinh, liều mạng lấy lòng cô ta.
Thiên kim tiểu thư ở đây, đều ném ánh mắt vào ao ước lại đố kỵ về phía cô ta.
Bạch Tâm Hinh cười đến càng thêm khoe khoang.
Nhưng mà, khi cô ta quay đầu đi nhìn Mục Diệc Thần, sắc mặt lại cứng đờ lên.
Mục đại thiếu đến dư quang khóe mắt đều không có bố thí cho cô ta.
Tất cả tâm tư của anh, đều ở trên người cô gái nhỏ trong ngực.
Bởi vì không thích Lạc Thần Hi và Hạ Cẩn Tư quá thân cận, anh ôm lấy eo thon của cô, liền đi đến giữa sân.
“Mục Diệc Thần, chúng ta muốn đi đâu?” Lạc Thần Hi không hiểu ra sao, bị anh dắt đi.
Mục Diệc Thần quay đầu lại, tầm mắt đảo qua môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ của cô, hầu kết lăn lộn trên dưới một chút.
“Nơi này quá buồn, tôi uống nhiều quá có chút choáng váng đầu, bồi tôi đi ra ngoài một chút.”
“Được rồi.”
Trong sân nhà họ Bạch trồng rất nhiều hoa hồng, Lạc Thần Hi đã sớm muốn đi xem.
Vì thế, thuận theo đi theo Mục Diệc Thần đi ra bên ngoài.
“Mục đại ca, xin dừng bước!”
Giọng nói Bạch Tâm Hinh, bỗng nhiên truyền đến từ sau lưng hai người.
Cô ta bước nhanh vòng đến trước mặt hai người, mỉm cười mở miệng: “Mục đại ca, nghe nói Lạc…… Khụ khụ, nghe nói chị dâu cũng thực am hiểu nhảy múa, cho nên, em có một yêu cầu quá đáng, hy vọng chị ấy cũng có thể đứng ra biểu diễn một chút, tăng thêm một chút không khí cho tiệc mừng thọ của ông nội em.”
Bạch Tâm Hinh thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ “Tiện nhân”, lúc sửa miệng nói chị dâu, đều thiếu chút nữa cắn đứt hàm răng.