Editor: May
Kết quả, Trần Hi Lạc lại có thể không ở nơi này?
“Xem xong rồi? Tôi không lừa cô đi?” Lạc Thần Hi nói.
Mục Vi Vi không cam lòng trừng mắt nhìn cô, hung ba ba mở miệng: “Cho dù nam thần của tôi không ở đây, nhưng cô gạt anh hai tôi tới xem người đàn ông khác cũng là sự thật! Tôi cảnh cáo cô, không được nói ra chuyện hôm nay tôi đã tới đây, nếu không, tôi cũng sẽ nói chuyện cô đã làm với anh hai!”
Lạc Thần Hi há miệng thở dốc, còn không kịp lên tiếng.
Một đạo tiếng nói trầm thấp, vang lên ở sau lưng Mục Vi Vi.
“Mục Vi Vi, không phải em nói cho anh, cả ngày hôm nay em đều có tiết, buổi tối còn muốn học bổ túc sao? Vậy em ở chỗ này làm cái gì? Có thể giải thích một chút không?”
Nghe được giọng nói của Mục Diệc Thần, cả người Mục Vi Vi giật mình một cái.
“Anh…… anh hai…… sao anh lại…… Ở chỗ này, khụ khụ……”
“Lời này, hẳn là anh hỏi em?”
Mục Diệc Thần rũ mắt, lạnh lùng nhìn cô ta.
Mục Vi Vi sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, dư quang khóe mắt quét đến trên người Lạc Thần Hi, ngẩng đầu lớn tiếng cáo trạng: “Anh hai, Lạc Thần Tâm thật là quá kỳ cục! Lại có thể ở sau lưng anh, lén tới xem người đàn ông khác, đây tuyệt đối là xuất quỹ tinh thần! Em là tới giúp anh giám thị cô ta!”
Mắt thấy muốn chết, phải nhanh kéo một cái đệm lưng.
Lại nói, người phụ nữ này khẳng định cũng là hướng về phía Trần Hi Lạc, không oan uổng cô ta!
Không ngoài dự đoán của Mục Vi Vi, Mục Diệc Thần nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống.
Trong lòng Mục Vi Vi mừng thầm.
“Hôm nay anh tới xã tạp chí Trend thị sát, chị dâu em là anh mang cô ấy tới cùng.”
“Cái gì?!”
Mục Vi Vi làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Mục Diệc Thần lạnh giọng nói tiếp: “Về phần em…… anh đã nói em không được theo đuổi minh tinh, em không chỉ có không nghe, còn trốn học! Có phải ngày thường anh không đủ nghiêm khắc với em, nên em mới xem lời nói của anh trở thành gió thoảng bên tai đúng không?”
“Anh…… anh hai…… Không có việc này, hôm nay là một…… Khụ khụ, ngoài ý muốn.” Lần này Mục Vi Vi thật sự sợ.
Không có đệm lưng, anh hai lại tức đến không nhẹ.
Hu hu hu, ai tới cứu cô!
Sao hôm nay cô lại xui xẻo như vậy, không thấy được nam thần, còn bị anh hai bắt được tại trận!
“Về nhà lại thu thập em!”
Mục Diệc Thần túm cổ tay Lạc Thần Hi qua, lôi kéo cô xoay người liền đi.
Mục Vi Vi nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hai người.
Trên đường về nhà, không khí thực nặng nề.
Mục Diệc Thần nhấp môi, thần sắc cao lãnh.
Mục Vi Vi là không dám nói lời nào.
Lạc Thần Hi nhìn trái, nhìn phải, cảm thấy chính mình cũng bảo trì trầm mặc sẽ sáng suốt hơn.
Thực mau, xe thể thao đến gần biệt thự nhà họ Mục.
Trước khi xuống xe, Mục Diệc Thần nhận được điện thoại của một quản lý cấp cao.
Anh phất phất tay, ý bảo hai cô gái đi vào trước.
Mục Vi Vi trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi một cái, chạy vào biệt thự trước.
Vừa vào cửa, ánh mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên, hưng phấn kêu ra tiếng.
“Mẹ, người đã trở lại!”
--
Lạc Thần Hi đi theo phía sau Mục Vi Vi vào cửa.
Trong phòng khách, Đàm Nguyệt Như đang ngồi ở trên sô pha, trong lòng ngực ôm Tiểu Đoàn Tử đang xem tập tranh.
Lạc Thần Hi ngoài ý muốn nhướng mày.
Đàm Nguyệt Như lại có thể đã trở về……