Editor:
Wave Literature
Tiếng bàn luận trong đám đông, khiến Dư Khắc Cần chú ý.
Hắn đem đóng hộp đựng đồ trang sức lại, đút vào trong tay của Lạc Thần Hi.
Xoay người đi đến một nhà thiết kế nữ đang cầm điện thoại bên người, "Xin hỏi... Vừa nãy các người đang nói cái gì vậy hả? Hình như tôi nghe được là, các ngươi nói trang sức Bảo Sĩ lừa dối khách hàng?"
Nhà thiết kế nữa này hết sức khó xử, "Híc, cái này thì..."
Cô ta cũng không dám nói Dư Khắc Cần lừa dối khách hàng, thế nhưng, nhìn hình ảnh đăng trên Weibo, hai sợi dây chuyền thật sự gần như giống nhau!
Dư Khắc Cần thấy ánh mắt cô ta sợ hãi, thì đến gần một chút, nhìn màn hình điện thoại di động của cô ta.
Một giây sau, ông choáng váng.
"Vị tiểu thư này, cô có biết hay không, bức ảnh này trên Weibo là chụp ở đâu vậy hả?"
"A? Chuyện này thì..."
Nhà thiết kế nữ kia đã đoán được cái gì đó, lén lút liếc nhìn Ngô Linh San, do dự không dám mở miệng.
"Tổng giám đốc Dư à, bức ảnh đó là chụp trong buổi xế chiều của phòng triển lãm này."
Lạc Thần Hi chậm rãi đi đến, mở miệng cười, "Nói đến đây, thì tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quá, có một nhà thiết kế đến dự thi ngày hôm nay, giơ ra bức ảnh chụp sợi dây chuyền này, còn nói nó là phiên bản giới hạn toàn cầu, có một không hai đấy. Kết quả là, vừa nãy cái mà ông đưa cho tôi xem giống cái kia y như đúc. Phiên bản giới hạn toàn cầu, rốt cuộc có đến mấy cái vậy?"
Sắc mặt của Dư Khắc Cần tái xanh, "Tại sao có thể có chuyện như vậy được chứ? Lạc tiểu thư, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm! Phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có một cái mà thôi, chuyện này tôi có thể dùng danh sự của tôi mà đảm bảo! Trang sức Bảo Sĩ sẽ không làm ra chuyện gian trá như vậy! Hình ảnh của sợi dây chuyền đeo tay kia chắc chắn là giả!"
Ngay lập tức, hiện trường ồ lên một trận.
"Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Sợi dây chuyền đeo tay của Ngô Linh San là giả sao?! Làm sao có thể chứ?"
"Có cái gì không thể chứ? Không nghe tổng giám đốc Dư nói hay sao? Thân phận của tổng giám đốc Dư như thế kia, không lẽ lại oan uổng cho cô ta hay sao chứ?"
"Nhưng... Nhưng mà, tại sao Ngô Linh San muốn gạt người chứ hả? Cô ta rõ ràng có tiền như vậy cơ mà!"
"Có tiền thì thế nào hả? Người có tiền thì sẽ không lừa người sao? Vừa nãy tôi đã cảm thấy kỳ quái, trang sức 7 triệu mất rồi, cô ta còn không hề vội vã, còn giả vờ làm thánh mẫu Bạch Liên Hoa? Xem ra cũng bởi vì sợi dây chuyền kia là giả mạo, vì thế mới không hề đau lòng!"
Mọi người ở đây đều cảm giác mình bị Ngô Linh San giở trò, lên tiếng chỉ trích cô ta dồn dập.
Chỉ có Tả Hiểu Tình, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi, vẻ mặt không cam lòng!
Ả phụ nữ đê tiên kia sao có thể có người theo đuổi nhiều tiền như vậy được chứ? Còn đưa cho cô ta trang sức quý báu như vậy nữa?!"
Cô ta dựa vào cái gì chứ hả?
Giả, đây nhất định đều là giả mà thôi!
Cô ta tức giận nói: "Được rồi! Loại quỷ nghèo như các người, có biết Ngô tiểu thư có bao nhiêu tiền hay không hả? Cô ấy mà lại đi mua hàng giả hay sao? Lạc Thần Hi, tôi thấy chuyện này nhất định do cô giở trò ở phía sau lưng mà thôi, người có kẻ thông đồng hỗ trợ, cố ý bịa đặt nói sợi dây chuyền đeo tay của Ngô tiểu thư là giả, muốn che lấp chuyện cô trộm đồ!
Nghe nói như thế, Ngô Linh San suýt chút nữa ngất tại chỗ luôn.
Cô ta ngay cả một câu cũng không dám nói, lén lút lùi vào trong góc của phòng triển lãm, muốn trốn đi, không gây sự chú ý của người khác đến mình.
Chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.
Không nghĩ đến, cái đồ ngớ ngẩn không có đầu óc Tả Hiểu Tình này, còn dám nói câu như thế nữa!
Lần này, cô ta đã bị cái loại ngu xuẩn này cho hại chết rồi mà!
Quả nhiên, nghe được lời chỉ trích của Tả Hiểu Tình, Lạc Thần Hi còn chưa nói gì, thì Dư Khắc Cần đã nhịn không được.
"Các người công khai trộm bản thiết kế độc nhất của công ty chúng tôi, còn dám cắn ngược hay sao hả? Tưởng tôi không có chứng cứ hay sao? Chứng cứ đều nằm bên trong bức ảnh này đấy!"
Ông ta tức giận trừng mắt nhìn Tả Hiểu Tình, đi đến giữa đám người, giơ tay lên.
"Mọi người hãy nhìn xem, bức ảnh trên Weibo này,những cánh hoa quấn quanh mép vòng tay đều rất thô ráp, có vài chỗ còn chưa được đánh bóng trơn tru, mà cái của Lạc tiểu thư ở đây, mỗi một chỗ đều cực kỳ hoàn mỹ, còn có những viên kim cương được mài cắt này nữa, so ra rất rõ ràng vật thật nhỏ hơn, ánh sáng tỏa ra cũng kém hơn nữa…Nhìn chỗ này nữa…"
Dư Khắc Cần chỉ nói có mấy câu, thì mọi người đã hoàn toàn rõ ràng.
"Không sai, nhìn kỹ, thì cái này của Ngô Linh San thô ráp hơn nhiều so với vật thật đấy…"
"Thực sự là không sợ không biết nhìn hàng, chỉ sợ không biết so sánh hàng mà thôi, ngày hôm nay thật sự mở mang hiểu biết mà!"
"Giả tức là giả, so với cái thật, hoàn toàn không thể nhìn nổi nữa!"
...
"Huống chị, trang sức Bảo Sĩ chúng tôi từ lúc nào không đáng giá như vậy cơ chứ? Phiên bản giới hạn toàn cầu mà chỉ có trị giá 7 triệu thôi sao? Hừ, cho dù thêm một chữ số nữa cũng mua không được đâu!" Dư Khắc Cần lạnh lùng nói bổ sung.