Khi Tô Nhuyễn được bảy tám tuổi cũng từng lên huyện tìm cha, nhưng mà sau khi bị đôi mắt sắc lạnh và sự trào phúng của mẹ con Đỗ Hiểu Hồng, lòng tự trọng cực cao của cô khiến cô không bao giờ đến nữa.
Thẳng đến khi cô thi đậu Nhất Trung ở huyện, cô xinh đẹp ưu tú khiến cho các thầy cô không thể bỏ qua, mọi người mới biết mối quan hệ giữa cô và Tô Văn Sơn.
Lần đó khiến cho Đỗ Hiểu Hồng vô cùng không thoải mái, bởi vì sự xuất hiện của Tô Nhuyễn, khiến cho Tô Điềm Điềm nhà bà ta bị chèn ép xuống hoàn toàn, vì thế Tô Điềm Điềm đã khóc lớn một trận.
Bởi vậy bà ta chưa bao giờ dùng sắc mặt giả tạo để nhìn Tô Nhuyễn, cũng may tuy rằng Tô Văn Sơn luôn đối xử với Tô Nhuyễn từ ái trước mặt người ngoài, nhưng Đỗ Hiểu Hồng lén lút đối xử, hành hạ Tô Nhuyễn thế nào thì ông ta cũng không quan tâm.
Cho nên lúc này nghe được Tô Văn Sơn bảo vệ Tô Nhuyễn, Đỗ Hiểu Hồng lập tức nóng máu.
Cũng may Lý Mai Hoa kịp thời xuất hiện, nhìn Tô Nhuyễn đứng bất động ở cửa nói, “Sao không đi vào?”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái nói, “Không vào, cháu lập tức đi về đây.”
Lý Mai Hoa nhíu mày, Tô Văn Sơn đã nhanh chóng quay về phòng cầm một bao tiền đến.
Làm trò trước mặt Lý Mai Hoa, ông ta dùng ngón cái đếm đếm mấy tờ một trăm tệ, nghĩ nghĩ vẫn đưa thêm một tờ nữa đến trước mặt Tô Nhuyễn, “Cầm trước đi, khó được có một chuyến lên thành phố, mua tất cả những sách vở ôn tập, đồng thời mua thêm mấy bộ quần áo, nếu không đủ tiền, lại đốn chỗ cha.”
Đỗ Hiểu Hồng thấy thế không khỏi trừng lớn đôi mắt, “Đây là muốn làm gì, cần nhiều tiền như vậy?”
Lý Mai Hoa nói, “Con bé muốn đi học lại, đi mua chút tài liệu ôn tập.”
Bà ta chỉ chỉ cái chỗ vá lại ở khóa kéo trên quần áo của Tô Nhuyễn nói, “Quần áo của con bé cũng nhỏ rồi, cô là mẹ kế thì mặc kệ, cha con bé cũng không cẩn thận…”
Vốn dĩ Đỗ Hiểu Hồng cũng không để ý đến sự trào phúng ẩn ý của Lý Mai Hoa, ngược lại chú ý đến mấy chữ câu trước, “Học lại?”
Bà ta cười lạnh, nhìn Tô Nhuyễn như đồ kỳ lạ, đặc biệt là mắt quét một vòng ở trên mặt cô, đáy mắt viết dòng chữ chói lọi “Có xấu hổ hay không”, mở miệng cũng là âm dương quái khí nói, “Tôi cứ tưởng có chí khí như thế nào cơ, bây giờ mới có vài ngày thôi…”
Tô Văn Sơn tức giận mắng, “Hiểu Hồng!”
Nhưng mà Đỗ Hiểu Hồng thấy Tô Nhuyễn nhấp môi mãi, trầm mặc, cố gắng không ngừng nói mấy lời trào phúng, “Lúc trước là ai nói, tuyệt đối sẽ không đi học lại, nếu học lại..”
“Học lại thì lập tức đâm đầu chết phải không?” Tô Nhuyễn lạnh lùng nói tiếp nửa lời còn lại, trực tiếp đưa lại tiền cho Tô Văn Sơn quay đầu rời đi, “Còn không phải là do ghen tức chuyện cha tôi cho tôi tiền sao? Tôi sẽ tự mình kiếm!”
Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi, quay đầu mắng Đỗ Hiểu Hồng một câu, “Bà bớt tranh cãi cho tôi!”
Lý Mai Hoa bên kia đã nhanh tay lẹ mắt bắt được Tô Nhuyễn, “Cháu ngoan, đừng tức giận.”
Tô Nhuyễn quật cường nói, “Tự bản thân tôi kiếm tiền đi học lại ở chỗ khác, tuyệt đối không lấy một đồng của cha tôi, không để cha tôi mất mặt xấu hổ! Cũng sẽ không bước vào nhà bọn họ nửa bước!”
“Ai nói mày làm bất mặt cha mày, trong cái khu này ai không biết tiền đồ của mày? Hên cho mày là cha mày cũng đủ rộng lượng.”
Lý Mai Hoa dường như cũng hiểu rõ vì sao Tô Nhuyễn nói chết cũng không học lại, vốn dĩ không phải là sợ trong nhà không có tiền, mà là Đỗ Hiểu Hồng làm trò mèo ở trong đó.
Đứa trẻ lớn như vậy cũng là lúc mà lòng tự trọng vô cùng lớn, tính cách của Tô Nhuyễn cũng quật cường vô cùng, thừa dịp cô bị đả kích sâu, Đỗ Hiểu Hồng lại âm dương quái khí nói thêm vài câu, khiến cho Tô Nhuyễn nói ra mấy câu “Tuyệt đối sẽ không học lại”, “Nếu học lại thì đập đầu đi chết” như thế, quả thật quá dễ dàng.
Bà ta liếc mắt Đỗ Hiểu Hồng một cái, nói với Tô Nhuyễn, “Đứa bé ngoan, cháu cũng không giận vì thể nắm bắt được tiền đồ của cháu, những người đó đang ước cháu không thể sống tốt đó, cho nên mới cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cháu!”