Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 184: Ngươi thế mà còn sống?

Nhìn một màn trước mắt, Sensei chợt nở một nụ cười như có như không, sắc mặt rất hài lòng nói:

- Mặc dù ban đầu còn chút không tin nhưng nhìn các em thân thiết như thế không giống giả bộ ta liền an tâm đi rất nhiều.

- Hừ ai thèm làm hòa với tên khốn này cơ chứ.

Mặc dù giọng điệu chua ngoa kiêu kì nhưng Shiraki bị Sensei ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cho da mặt có chút ửng hồng, đầu hơi nghiêng về một bên để che giấu vẻ ngại ngùng của mình.

Mà một bên Motaru tựa như đã nhìn nhiều mà quen mắt cũng không thèm đỗi lại, ngược lại chợt hiếu kì nhìn Sayano liền hỏi:

- Mà cũng muộn rồi vì sao Sensei còn chưa về a, chẳng lẽ lại không có lòng tin với khả năng của em tới vậy sao?

Nghĩ tới đối phương ngoan thoại nói rằng bản thân cùng Shiraki nếu không tìm được thành viên cho câu lạc bộ mới lập thì cũng đừng mong được về, hắn liền chợt nghĩ mà giận.

Nàng thế mà không tin chính mình không nói, càng quá phận chính là còn ở lại giám sát sợ chính mình trốn đi.

Đối với chuyện này Motaru cũng chỉ có thể âm thầm cảm khái quả nhiên không hổ là Sayano-sensei, quá hiểu chính mình.

- Hừ đây còn không phải lo lắng cho hai đứa không về được sao, vì thế nên ta cố ý mời chào thêm một học sinh khác tới tham gia đây, nàng có chút việc phải ở lại lớp một lát nhưng giờ này chắc cũng sắp tới rồi.

Nàng thế mà chủ động đích thân mời chào sao?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hiền diệu trước mắt, Motaru không hiểu sao nội tâm chợt có chút ấm lòng, quả nhiên là Sensei có khác, luôn luôn nghĩ cho hắn lúc nào cũng sợ hắn thiệt thòi, này còn không lấy làm vợ chẳng phải thật là cái tiếc nuối to như bánh xe bò sao.

Mà lại nghe Sensei xưng hô đối phương tựa như là bạn học nữ, cũng không biết có đẹp không khặc khặc.

- Còn chưa gặp nhau mà ngươi đã thèm con gái người ta thân thể rồi sao?

Đang tự sướиɠ trong lòng, đột nhiên có một giọng nữ khó ưa truyền tới khiến Motaru không nhịn được mà chợt hoảng hốt thất thố.

- Con mẹ nó ngươi có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác á?

- Con mẹ nó ngươi thế mà thật thèm con gái người ta thân thể?

- Ách, cái này tuyệt đối không có ngươi cũng đừng phỉ báng người thiện lành.

- Ta cảm thấy tên sâu bọ như ngươi mới đang phỉ báng người thiện lành, có người thiện lành nào từ lúc mới gặp liền chăm chăm nhìn ngực của người ta mãi không bỏ sao?

Tê, nàng thật mà biết á!

Đứng trước ánh mắt trừng lớn đang không ngừng áp lực hắn kia, Motaru tự nhận là chính mình lần này đuối lý vì thế hắn liền tự giác im mồm không tranh cãi tiếp, vừa hay Sensei cũng đúng lúc giải vây khiến Motaru tránh được một bàn thua trông thấy.

- Đừng giỡn, nàng tới rồi kìa.

- Đâu đâu, ta... vãi!

Sao lại là cô nàng này?

Giờ đây Motaru cảm giác được chính mình đánh giá đối với Sensei có chút sai, nàng nào có vì mình mà nghĩ, nàng đây mẹ nó là muốn chơi chết chính mình kia mà.

Một cái thiếu nữ âm phủ đã đủ hắn đau đầu, lại thêm một cái nữa ai chịu nổi.

Đây cũng thật quá mẹ nó tuyệt vời đi...

- Tê, khí chất cũng thật tuyệt... khoan đây là...

Nhìn người kia thân ảnh đang không ngừng tiến tới, mặc dù khoảng cách không gần lắm nhưng Shiraki cũng có thể cảm giác được có một luồng áp lực quái lạ truyền tới khiến nàng không khỏi hơi nhíu mày, chỉ là khi nhìn đến gương mặt quen thuộc kia, tiểu thư nhà Ryuga cũng không nhịn được mà bật thốt hoảng hốt.

- Top 2, lại là top 2, Sensei cũng quá lợi hại đi có thể mới tới top 2 của khối gia nhập câu lạc bộ này, nghe bảo ngay cả hội học sinh cũng từng ngỏ ý mời nàng tham gia nhưng bị đối phương thẳng thằng từ chối a.

- Chuyện, haha!

Trong lúc Tanaki một bên tâng bốc Sensei một bên đắc ý thì Shiraki đột nhiên nhanh bước tiến lên hai tay giữ chặt vai Akari thần sắc hoảng hốt chợt kinh hô.

- Akari, ngươi là Akari đúng không, ngươi thế mà còn sống?

- ...

Hảo, ta xem như là lần đầu tiên gặp có người làm quen như này, quả nhiên nói dinh dưỡng đều chạy hết vào ngực quả nhiên không sai, sau này ngoài người rộng lượng như ta ra có người dám lấy ngươi mới có quỷ a.

...

Buổi đêm, trong căn nhà bình thường nào đấy tại quận Yoshimira.

- Ngươi thật phải trở về rồi sao, không ở lại thêm một thời gian nữa.

Trong căn phòng ngủ nhỏ nhắn bình dị, Akari đứng đối diện gương lớn trên tủ gỗ vừa dùng khăn lau khô tóc ướt vừa thuận miệng nói một mình.

Nhưng đột nhiên một giọng nói tương tự cùng giọng nói của nàng y như đúc chợt vang lên, người không biết có khi còn tưởng là nàng dùng ghi âm để phát lại không chừng.

- Không, mấy ngày nay hoài niệm đã đủ rồi, trầm mê trong thứ không thuộc về mình chẳng khác gì tự nhốt bản thân vào cơn du͙© vọиɠ vô hạn.

- Ngươi thật là... ài, cũng thật nghiêm khắc với chính mình, cứ như vậy ngươi sẽ cô đọc cả đời đấy.

Thuận miệng nói một câu, Akari liền lùi lại mấy bước tránh xa gương lớn, đồng thời cũng gắp lại khăn ướt ngay ngắn kĩ lưỡng.

Đột nhiên, mặt gương vốn bình thường giờ đây lại nổi lên vài cơn chấn động tựa như mặt nước bị khuấy đảo không ngừng.

Từ trong hình ảnh phản chiếu đang bị quấy loạn, một bóng ảnh dần dần hiện ra, mi thanh mục tú, làn da thu thủy, mượt mà mềm mại, dáng người có chút nhỏ nhắn tựa như dinh dưỡng không đủ lắm nhưng thân thể tỉ lệ lại hoàn mỹ vô cùng, tựa như do thần linh dùng bảy ngày thời gian để tạo ra toàn nhân loại giờ đây chỉ để khắc họa ra nàng vẽ đẹp.

Nhìn thiếu nữ khuôn mặt y hệt chính mình trước mắt, Akari cũng nhịn không được mà âm thầm cảm khái một chút, vì sao đều là cùng một khuôn đúc ra đối phương lại hoàn mỹ tới vậy a, chẳng lẽ thế giới này thứ gọi là siêu phàm thật thần kỳ như thế?

Chỉ là khi nhìn ra được chính mình ở đối diện vẻ u buồn cùng không bỏ, Akari cũng nhịn không được mà thở dài tiếc thương nói:

- Ngươi a, thật không cần phải như thế, ở lại thêm một đoạn thời gian cũng không ai sẽ trách cứ ngươi nha.

- ... Không, thế là đủ rồi.

Từ trong gương bước ra Akari nghe ra được chính mình ở một cái thế giới song song thành tâm, nhưng nàng cũng không chút do dự nữa mà lắc đầu từ chối, đồng thời ánh mắt nghiêm nghị mà nói:

- Mỗi người có một cuộc đời và con đường khác nhau, và ta cũng vậy, ngươi cũng vậy, và các Akari ở bất kỳ thế giới nào khác cũng thế, đều có gánh nặng và điều lo nghĩ của bản thân, du͙© vọиɠ là vô hạn, và tiếc nuối cũng thế, việc tham lam cuộc đời người khác để bù đắp chính mình tiếc nuối chỉ khiến cho ngươi bước lên một con đường không lối về mà thôi.

- Vậy ngươi thật muốn làm vậy sao, tìm tới "đầu nguồn" để báo thù cho bà ngoại, làm thế ngươi liền thật sẽ thanh thản sao.

- ... Có lẽ có... nhưng cũng có lẽ không, ta không biết được, chỉ là dù có muốn báo thù hay không ta cũng buộc phải tìm tới "đầu nguồn", chỉ có hắn mới có thể khiến ta càng mạnh hơn.

- Đâm đầu vào tìm kiếm sức mạnh sao, nghe không giống lời ta sẽ nói chút nào.

- ...

Đứng trước chất vấn từ một cái khác chính mình, Akari có chút hơi đắn đo, chỉ là nàng biết được bản thân dù ở cái nào thế giới đi chăng nữa đều là loại người thà đối mặt với thực tại tàn nhẫn còn hơn chìm đắm trong mộng cảnh giả tạo, vì vậy Akari liền chợt có chút đau khổ cắn răng nhìn đối phương mà nói.

- Ta ở một thế giới khác à, trải qua mấy ngày nay chu du khắp các thế giới trong gương, ta phát hiện... chúng ta sợ rằng không thể gặp lại cha mẹ nữa rồi.