Nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ, mà buổi chiều Yến Húc mới có lịch.
“Ca ca mang em tắm rửa một cái, chốc nữa sẽ nấu cơm cho Tiểu Thủy Nhi, ăn ngủ tiếp.”
Yến Húc nói, đem người từ trên người ôm lên.
Dươиɠ ѵậŧ từ huyệt rút ra kɧoáı ©ảʍ làm hai người đều chấn động, dâʍ ŧᏂủy̠ không có vật ngăn lại, lại ồ at chảy ra, chất lỏng ấm áp tưới ở trên bụng dưới.
Yến Húc nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, bế người đến phòng tắm.
“Ca ca, em đã không phải con nít, em muốn tự tắm rửa!”
Nàng đúng thật không còn là một đứa trẻ, cơ thể xinh đẹp giấu mình trong bồn tấm kia, một đứa trẻ tuyệt không thể có được. Nghĩ đến đây, dươиɠ ѵậŧ lại có xu thế ngẩng đầu, Yến Húc chỉ có thể dặn dò: “Tiểu Thuỷ Nhi nhớ phải rửa sạch ở bên trong.”
“Biết rồi, ca ca em muốn ăn cơm, lúc còn nhỏ ca ca thường nấu cho em ăn, còn có bánh bao trứng tráng!”
Bàng Thủy Nhi làm nũng, đuổi kéo người ra ngoài.
Cả người sảng khoái nằm trong bồn tắm, Bàng Thủy Nhi chậm rãi hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng: “Quản Gia, thật sự sẽ không mang thai ư?”
Nàng là có thể chấp nhận lσạи ɭυâи, mặc kệ đủ loại cấm kỵ, nhưng nàng không thể chấp nhận bản thân sẽ sinh ra một đứa trẻ không khỏe mạnh, sẽ huỷ hoại cả đời đứa trẻ.
“Sẽ không, thân thể quỷ hấp tinh sau khi thu gom tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến một định mác nhất định, sẽ tự dựng nên thế hệ sau.”
“Kiến nghị kí chủ không nên hấp tu toàn bộ trong một lần, căn cứ theo hiểu biết của tôi, mấy ngày sau Yến Húc sẽ đi quay phim, không ở nhà.”
“Đã biết!” Vốn dĩ tưởng sẽ được ăn một bữa no nê, nhưng Bàng Thủy Nhi bị bắt đình chỉ hấp thu.
Sau khi ngọt ngào ăn cơm xong, Yến Húc một bên dặn dò, một bên bị trợ lý vội vội vàng vàng kéo đi.
Chờ người đã đi khuất, Bàng Thủy Nhi thay quần áo, che lại những dấu vết sưng đỏ trên người, trên lưng vẫn luôn mang một chiếc cập quê mùa đến trường học.
Quần áo tuy bình thường, nhưng sau khi khí chất Bàng Thủy Nhi thay đổi, quần áo bình thường cũng trở nên không phải dạng vừa.
Không không cần thoa phấn, khuôn mặt nhỏ bởi vì muốn nhanh chóng đến trường mà đỏ rực, trông có vẻ tươi đẹp lại diễm lệ.
Trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi ẩm ướt khiến quần áo gắt gao dán ở trên người, lộ ra dáng người mềm mại uyển chuyển.
“Thanh Hàm!”
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong một phòng học ầm ĩ cũng chẳng lớn là bao, nhưng lại khiến ánh mắt mọi người, không tự chủ được bị nàng hấp dẫn, mà bản nhân thiếu nữ cũng không hề hay biết.
Một màn này, tựa như ngày đầu hai người bọn họ gặp nhau. Rõ ràng chỉ là một con bé quê mùa lớn lên ở nông thôn, thế nhưng lại luôn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lăng Thanh Hàm hàm răng cắn chặt, lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Tiểu Thủy Nhi, từ tối hôm qua đến sáng nay đều không thấy cậu ! Tớ lo lắng chết mất.”
Buổi chiều, sinh viên đến lớp đông hơn, giảng đường tương đối to rộng cũng đã kín chỗ ngồi. Bắt mắt nhất là Lăng Thanh Hàm đang ngồi bên cạnh Thịnh Trúc, nam thì cao ráo soái khí, nữ thì thanh thuần lạnh lùng, đứng bên nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lúc đầu Bàng Thủy Nhi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, mình lại có quan hệ tốt với một người xuất chúng như vậy làm đôi bạn tiến cùng lùi.
Ngay cả khi cùng bạn trai đi dạo phố, cô ta cũng phải kéo nàng theo cùng, còn nói là vì sợ nàng một mình cô đơn. Nàng thật lòng trân trọng mối quan hệ này, nhưng nàng lại không bao giờ nghĩ rằng bảo bối mình trân trọng lại trở thành con dao, Lăng Thanh Hàm.
Bàng Thủy Nhi trong sáng đơn thuần bị đâm một dao chảy máu đầm đìa còn khiến bản thân trở nên nhạy cảm, tự ti.
Nàng hoàn toàn trở thành một chiến bàn đạp của Lăng Thanh Hàm, còn giúp cô ta đeo lên huân chương người bạn giản dị tốt bụng. Chẳng qua là Lăng Thanh Hàm đã quá yên tâm về nàng, mà nàng đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến cô ta.