Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 132

An Hạ chạy nhanh xuống, cô lao đi không một suy nghĩ nào, chỉ có hoảng sợ lo lắng chạy đến vị trí cột đèn có mấy người vây quanh ấy, chạy đến càng gần, cô càng mất sức hụt hơi, vừa hít thở nặng nề vừa đi đến, nghe mọi người lo lắng bàn tán.

"Cô đã gọi cứu thương chưa?"

"Gọi cả cho bên giao thông nữa..."

"Anh ta không sao chứ? Máu nhiều quá..."

"Tông mạnh như thế mà, móp cả đầu xe rồi."

"Có lẽ là say rượu không tập trung thì phải, anh ta cứ đâm thẳng vào xe tôi, sau đó giống như đã tỉnh rượu thì chuyển bánh lái tránh tôi nên tông thẳng vào cột đường."

An Hạ đi đến, cô thở hì hục, mồ hôi trên trán đổ ướt đẫm mái tóc, cô chen vào đám người, nhìn vào bên trong, giữa đám đông, người ta đã dìu người bị thương ra nằm trên đường.

Người đàn ông nằm bất động trên đường, đầu đổ máu đỏ, những mảnh kính vỡ cứa vào da thịt làm cho mặt mày anh đều là máu, lòng ngực anh cũng bị thủy tinh cứa, cả l*иg ngực sơ mi đều đỏ thẫm, bàn tay anh lạnh lẽo buông lỏng. Mắt cô trợn to, vội vàng chạy đến chỗ anh đang nằm, hai tay run rẩy không biết làm sao, cô lay lay nhẹ vai anh.

"Anh Dương..."

Ngô An Hạ trợn lớn mắt, nước mắt cô tuông ra ngẩn đầu nhìn xung quanh cầu cứu mọi người.

"Cứu thương... Gọi cứu thương... Aa gọi cứu thương đi..."

"Tôi đã gọi rồi" Một người phụ nữ đáp lời, người phụ nữ thắc mắc hỏi "Cô gái, đây là người thân của cô à?"

An Hạ không đáp, toàn chú ý cô chỉ cúi xuống nhìn anh đã bất tỉnh, cô sợ hãi, gương mặt trắng bệch, một bàn tay nắm lấy tay lạnh của anh, một bàn tay run rẩy, ngón tay cái run cầm cập lau nhẹ đi vết máu trên mặt anh.

Nhưng mặt anh toàn là máu đỏ, vừa rồi còn ở trước mặt cô tuấn tú...

"Không thể nào..." Cô mếu máo lớn, không lau đi hết máu được, cứ lau lại có máu chảy ra, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống ngực áo anh tí tách, giọng cô nức nỡ đến không cất ra được tiếng "Sao lại... Mới nãy..."

An Hạ tê dại bật ra tiếng khóc, nước mắt nóng rực tí tách chạy xuống, rơi xuống ngực áo đỏ thẫm.

Rõ ràng là mới nãy, mới vừa rồi anh còn đứng ở trước mặt cô mà, anh vừa rồi còn khóc lóc cầu xin cô... Sao bây giờ lại... Bây giờ anh lại nằm im bất động như vậy rồi.

"Anh Dương... Anh Dương..." Cô gọi khẽ, lay nhẹ người anh, nhưng cô càng lay chỉ có máu càng vấy ra, máu đỏ đã thấm dính lên quần áo cô, An Hạ nhìn thấy máu càng lúc càng nhiều, cô liền hoảng sợ rút tay về, không dám lay anh thêm nữa.

Nếu không máu sẽ nhiều thêm...

"La Thành Dương anh đừng doạ em..." An Hạ nức nỡ khóc lớn, cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt đi kia, vừa rồi đôi bàn tay này còn nóng rực nắm lấy tay cô kia mà, sao bây giờ lại như thế này...

Tay anh càng lúc càng lạnh đi, máu cứ đổ đỏ thẫm lan ra đường ngấm vào quần áo An Hạ, cô sợ đến hoảng, bàn tay nắm chặt tay anh hơn, cảm giác tay anh càng lúc càng lạnh đi, gương mặt đỏ máu đang nhắm nghiền kia, đôi mi anh không một động tĩnh nào cả, một chút cũng không có.

An Hạ nắm lấy tay anh, giọng bị tắt nghẽn đi, cô chỉ còn có thể thều thào một mình cô nghe thấy.

"Không... Không được đâu... Anh không được phép như vậy..."

Trái tim cô run rẩy tê rần, nước mắt cứ ứa ra liên tục chảy xuống, rơi trên ngực áo anh tí tách, tâm thất nhìn máu tươi đỏ thẫm kia chết lặng đi, cô như con cá mắc kẹt trong vũng đầm lầy thoi thóp. Cơn gió lạnh mùa đầu thu thổi nhẹ, chậm chạp lay làn tóc cô bay, mồ hôi lạnh cùng nước mắt mặn chát thấm xuống ngực áo màu đỏ.

Ngô An Hạ đưa lên bàn tay run, chạm lên ngực áo màu đỏ kia, cảm nhận nhịp đập yếu ớt truyền vào lòng bàn tay.

Không đúng...

Anh gạt cô...

Vừa rồi còn đập mạnh lắm mà... Sao bây giờ lại biến thành như này?

Ngô An Hạ lắc lắc đầu, gương mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó, từng nhịp đập yếu ớt truyền vào lòng bàn tay càng khiến cô chết nghẹn, tâm liệt tâm phế cứng ngắt một chỗ, cô bật ra rêи ɾỉ hít thở không thông, cố gắng hít thật sâu nhưng mùi không khí cũng đã bị mùi máu của anh làm cho tanh hôi.

"Không được..." Cô thảm thiết cầu khẩn.

Cô muốn giành lại, cô muốn anh phải chịu đau khổ của cô, cô muốn anh phải trả giá những tổn thương đã gây ra cho cô. Anh không thể, anh không được phép có mệnh hệ gì.

Nếu anh có mệnh hệ gì thì... Cô tìm ai để đòi công bằng đây?

Cho nên anh tuyệt đối không được có mệnh hệ, cô không cho phép anh có bất kỳ chuyện gì, anh phải khoẻ mạnh cô mới có thể tìm anh đòi công đạo.

Cô chỉ muốn đòi công bình, cô chỉ muốn... Anh đau khổ một chút thôi... Cô không muốn anh chết.

"Anh... Dương..."

Gió thu phủ xuống màn đêm tĩnh mịch, một màn đêm đẫm máu, mùi máu trong không khí thật tanh hôi, tiếng còi của xe cứu thương oai oán màn đêm, An Hạ ngồi trên xe cứu thương, nhìn các bác sĩ sơ cứu cho anh, cô nắm lấy bàn tay anh, đôi mi cứ trực trào nước mắt.

An Hạ cuối cùng cũng hiểu... Vì sao anh lại hoảng sợ đến như vậy khi nghe tin cô muốn chết, thì ra... Cảm giác vừa hoảng sợ, vừa lo lắng lại khủng khϊếp đến thế này, giống như sợ bị đánh mất, sợ vụt mất đi không còn lại một thứ gì.

Tâm thất cô thật đau đớn, như bị ai bóp nát vậy, tâm can như thể xé rách, trái tim cứ lùng bùng hai bên tai, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống tí tách tí tách.

Lúc anh biết tin cô muốn chết, có phải hay không đã đau như thế này? Vậy nên anh mới chạy đến chỗ cô, lần đầu tiên ở trước mặt cô khóc lóc cầu xin.

Anh không thể chết... Nếu không cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh, nếu anh dám chết đi, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Ngô An Hạ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cô cúi đầu, nắm lấy bàn tay ấy tựa đầu mình lên mu bàn tay anh.

Giống như muốn để cho anh chạm được tâm niệm của cô, miệng cô không nói được nữa, chờ đợi xe cứu thương đến, nhìn máu anh cứ không ngừng chảy cô đã khóc đến cổ họng cũng phế đi rồi, cầm tay anh để anh tự mình mà chạm, chạm vào tâm niệm trong cô rằng...

Nếu anh dám chết, cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh.

Còn tiếp...

_ThanhDii