Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 19

Chương 19: Tiểu biệt thắng tân hôn
Hàn Việt từ Thanh Đảo trở về rất nhanh, gần như là buổi sáng vừa xong việc thì buổi chiều hắn đã đáp máy bay quay lại Bắc Kinh, khiến cho mấy người phụ trách tiếp đãi đều lấy làm kì lạ.

Thời đại này, những người cấp cao đều không khác gì tổ tông, phải cung cung kính kính hảo hảo tiếp đãi, nếu người kia được xa xỉ được hưởng thụ, vậy mấy người tiếp đãi dù có phải đổ máu cũng cam lòng.

Hơn nữa, trước khi Hàn Việt đến Thanh Đảo thì mấy người tiếp đãi đã biết hắn là Thái Tử đảng trong Thái Tử đảng, là một ông chủ nổi tiếng không dễ chọc, cho nên tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, ăn uống ngủ nghỉ hàng loạt thứ đều phải an bài so với tốt còn tốt hơn, cố gắng đạt tới hai chữ: Xa hoa.

Không ngờ Hàn Việt đã quen với cuộc sống trong quân đội, buổi tối đúng giờ đi ngủ buổi sáng đúng giờ thức dậy, vừa không yêu cầu sơn trân hải vị ăn chơi đàng điếm, vừa không yêu cầu chăn êm nệm ấm cùng mỹ nữ kế bên. Hắn không thiếu tiền, lại không thiếu quyền, nhiều nhất chỉ có thể tặng hắn mấy món đặc sản hiếm thấy. Đặc biệt chuẩn bị thiếu nữ xinh đẹp cho hắn, hắn lại không nhận, nghe nói là ở Bắc Kinh đã có người yêu tình thâm ý trọng, tình cảm thật sự rất sâu đậm, cho nên Hàn nhị thiếu gia quyết định giữ vững khí tiết.

Cặp mắt của mấy người tiếp đãi quả thực trừng to như muốn rớt ra ngoài, bọn họ chỉ nghe nói Hàn nhị thiếu gia tính tính táo bạo nóng nảy, tính cách ác liệt, chứ không nghe nói hắn là kẻ si tình a!

……

Hàn Việt xong xuôi mọi chuyện, một giây đồng hồ cũng không chờ được đã chạy về Bắc Kinh. Bên này vừa xuống máy bay, bên kia đã trực tiếp đến quân ủy, bận rộn suốt ba ngày liền báo cáo hàng loạt số liệu cùng chỉ số kiểm tra đo lường bí mật. Ba ngày sau khi hắn đi ra, mới nghe tin Triệu Đình đã xảy ra chuyện.

Tin tức này là do Bùi Chí gọi điện báo cho hắn. Hàn Việt ậm ừ lắng nghe, lúc nghe đến chuyện Hàn Cường đặc biệt chạy đến bệnh viện mắng người thì lập tức nổi điên: “Mẹ nó, lão đại còn sợ chuyện không đủ nhiều sao!? Vì tên Triệu Đình mà phải đi tạo áp lực cho Cục cảnh sát, hắn như thế nào không đội cái mũ thêu chữ ‘Nhị thế tổ ngu ngốc’ ra đường dạo phố a?”

“Bây giờ cậu quay về Hàn gia không?” Bùi Chí ở đầu dây bên kia hỏi.

“Lão tử có ngốc mới đi.”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, “Hàn lão tư lệnh không gọi cho cậu?”

“Gọi rồi, mới tức thì. #@%$ con mẹ nó chẳng biết tên tạp chủng nào chạy đi nịnh nọt mật báo với lão gia tử! Dù sao tôi cũng coi như không nhận được.”

Bùi Chí cười rộ lên: “Đến nhà kĩ sư Sở à?”

Hàn Việt nhìn con đường bằng phẳng bên ngoài cửa xe, tâm tình đột nhiên trở nên khoái trá, tựa như có một dòng nước nóng ấm dào dạt chảy trong cơ thể, thoải mái đến mức mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều giãn nở ra, thanh âm trò chuyện tự động cũng mang theo ý cười: “Đang ở trên giường, lập tức sẽ đến.”

“…Lão Nhâm nói bệnh loét dạ dày của kĩ sư Sở khá nghiêm trọng, nếu mệt mỏi sẽ bị khó thở, tốt nhất là tránh cảm xúc kích động, phải tịnh dưỡng.” Bùi Chí dừng một chút, nói: “Cậu xem mà lo liệu đi.”

Hàn Việt còn chưa kịp trả lời, Bùi Chí bên kia đã cúp máy.

——

Hàn Việt quay về vào khoảng giờ cơm chiều, rặng mây phía chân trời đỏ như máu, hoàng hôn bao phủ. Khắp con đường, nơi nơi đều là trẻ con tan học cùng người lớn tan ca, phối hợp cùng mùi thơm từ những quán ăn nhỏ bay đến, khiến người ta vừa nhìn đã thấy trong lòng ấm áp.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa, ngoài ý muốn nhìn gian phòng khách tối đen, trong nhà không mở một chiếc bóng đèn nào. Hắn còn tưởng rằng Sở Từ có can đảm sau khi tan ca không về nhà, lần lượt tìm khắp các phòng một lượt, cuối cùng phát hiện ra, y đang ngủ say trong thư phòng.

Y chỉ mặc duy nhất chiếc áo ngủ ở nhà thật dày, ngồi trên ghế dựa, đầu kê lên mặt bàn, gương mặt vùi trong cánh tay. Vạt áo ngủ rộng thùng thình buông dọc bờ vai, làn da trắng nõn mịn màng dưới không gian mờ ảo tựa như mang theo ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta muốn lóa mắt.

Hai mắt y nhắm nghiền, khuôn mặt khi ngủ vô cùng bình thản an tường, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng lãnh đạm xa cách. Từ cổ đến bả vai là đường cong thon gầy xinh đẹp, cơ thể săn chắc gọn gàng ôm trọn xương cốt mảnh khảnh.

Hàn Việt cúi người nhìn Sở Từ, cứ như vậy thật lâu không nhúc nhích, mới chậm rãi vươn tay ra, chạm đến cần cổ thon dài của y. Làn da mềm mịn nóng ẩm tựa như có thể hòa tan ngón tay của hắn, khiến hắn nhịn không được muốn dùng lực vuốt ve, muốn đặt y trong lòng mà hung hăng hôn xuống…

Sở Từ là ở vào thời điểm cảm nhận thân thể đột nhiên nhẹ hẫng mới giật mình bừng tỉnh, trợn to mắt không có phản ứng lại, ngây ngốc nhìn Hàn Việt mấy giây mới bắt đầu giãy dụa kịch liệt: “Anh làm gì? Buông tôi ra!”

Hai tay Hàn Việt đều ôm chặt Sở Từ, một bên dùng chân đá văng cửa phòng ngủ, một bên đem y thả xuống giường lớn, ngay sau đó cả người đè lên, trầm giọng cười: “Làm em.”

Sở Từ cứng đờ, lập tức giơ tay muốn đánh, nhưng cái tát còn chưa rơi xuống mặt Hàn Việt thì đã bị chặn lấy. Hàn Việt cũng không để ý chuyện Sở Từ muốn đánh mình, liền thuận theo tư thế này hôn xuống mu bàn tay y, mơ hồ dụ dỗ: “Ngoan đi, bảo bối nhi, để tôi làm một chút, hơn cả tháng nay thật sự là nghẹn chết lão tử rồi…”

“Cút đi tìm người khác mà làm!”

“Không cần, lão tử chỉ thích em…” Nụ hôn của Hàn Việt từ mu bàn tay di chuyển lên phía trên, hổn hển cười nhẹ, “Chỉ thích duy nhất một mình em.”

Vạt áo ngủ hững hờ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo xuống là có thể hoàn toàn rộng mở. Hàn Việt đè lên thắt lưng Sở Từ, đề phòng y giãy dụa, hôn loạn khắp cơ thể y. Sở Từ vừa nhịn không được chửi ầm lên, Hàn Việt đã cúi thấp đầu suồng sã cọ cọ khí quan không chút động tĩnh giữa hai chân y, hỏi: “Bảo bối nhi, nơi này có nhớ tôi không?”

Nơi yếu hại bị người ta không kiêng kị mà cọ sát như vậy, gương mặt Sở Từ trong phút chốc đỏ bừng như muốn xuất huyết: “…Ghê tởm!”

Hàn Việt không đồng ý: “Cái gì mà ghê tởm chứ? Tôi thích em, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với em, du͙© vọиɠ thân thể là nhu cầu bản năng nhất của con người, không có gì phải che giấu.”

Sở Từ bị loại hành vi vô lại này của hắn làm cho tức giận đến mức không nói nên lời, vừa định mở miệng bảo hắn xéo đi, đột nhiên khí quan dưới thân đã bị Hàn Việt một ngụm ngậm lấy, lời chưa ra khỏi miệng lập tức thay đổi.

“Anh… Anh đang làm cái gì…”

“Để em cũng được thoải mái.” Hàn Việt không biết xấu hổ phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của Sở Từ, dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ lỗ nhỏ, thỉnh thoảng còn dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai khối cầu, khí quan trong miệng rất nhanh bắt đầu sung huyết phình to. Kɧoáı ©ảʍ được người ta ngậm lấy tính khí của mình trong miệng là không thể ngăn cản, Sở Từ lúc đầu còn muốn đẩy Hàn Việt ra, nhưng tay mới nâng lên đã mất hết khí lực, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tựa như dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho xương cốt y mềm nhũn ra, toàn bộ thắt lưng đều nhũn xuống như một vũng nước.

Hơi nước đọng trong đáy mắt, theo hai má chậm rãi thấm nhòe mái tóc. Sở Từ chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng, muốn nói lại không thể thốt nên lời, miệng vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng khóc thút thít nức nở nghẹn ngào tựa như xuân dược, càng khiến Hàn Việt thêm phát cuồng. Y muốn lấy tay đẩy đầu hắn ra, nhưng ngón tay mềm nhũn vô lực, cuối cùng từ trên má Hàn Việt rơi xuống, nhìn qua thật không khác chi đang vuốt ve gương mặt hắn.

Hàn Việt lập tức kích động, nắm chặt tay y, hung hăng đặt ra phía sau. Dưới một đợt nuốt trọn sâu thẳm, làm cho Sở Từ sảng sảng khoái khoái bắn ra. Thậm chí thời điểm Sở Từ đạt tới cao trào, hắn cũng không phun du͙© vọиɠ của y ra, cho nên toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun thẳng vào miệng hắn, thiếu chút nữa khiến hắn bị sặc.

Hắn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt xuống, lưu lại một chút trên mép, sau đó nghiêng người Sở Từ đi, đưa du͙© vọиɠ đã phình to đến phát đau của mình khẩn cấp tiến vào.

Thời điểm Hàn Việt tiến vào, Sở Từ còn đang run rẩy vì cao trào, căn bản không có khí lực chống cự, y thậm chí không cảm thấy đau đớn như lúc bình thường. Sau khi xâm nhập, Hàn Việt liền có cảm giác như chính mình bị dũng đạo căng chặt nóng hổi bao quanh, thoải mái đến mức làm hắn muốn bật thốt lời khen ngợi. Cảm giác kia giống như mỗi một tế bào khắp toàn cơ thể đều đắm chìm trong sung sướиɠ cùng phấn khởi, quả thực khiến người ta kích động không thôi.

Sở Từ chôn mặt mình trong gối, phát ra tiếng thở dốc kiềm nén mà run rẩy. Hàn Việt để hai thân thể dán chặt vào nhau, đem khuôn mặt y mạnh mẽ xoay lại, vừa thấp giọng cười vừa hôn xuống giọt lệ nơi khóe mắt y: “Em khóc cái gì chứ? Có gì đáng xấu hổ đâu? Em như vậy rất đáng yêu nha…”

Sở Từ không cách nào trả lời. Y cảm thấy thẹn, nhưng không cách nào khống chế phản ứng của mình, không cách nào chống cự kɧoáı ©ảʍ từ du͙© vọиɠ cơ khát nhất xen lẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ… Y chưa từng có cảm giác như vậy, mỗi khi ở trên giường, đa phần y nhận được đều là thống khổ cùng khuất nhục, cho dù cơ thể ngẫu nhiên đạt tới kɧoáı ©ảʍ, cũng đều bị tâm lý nhục nhã khiến cho mâu thuẫn gấp bội phần. Đây chính là lần đầu, cái loại cơ khát cùng du͙© vọиɠ bị đè nén khiến cho y hoàn toàn đắm chìm vào dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể tự kiềm chế.

Hàn Việt lúc đầu còn suồng sã trêu đùa Sở Từ một chút, nhưng sau khi ra vào càng lúc càng mãnh liệt, chính hắn cũng không rảnh dùng ngôn từ đùa bỡn y. Phối hợp chưa từng có khiến hắn có một loại ảo giác thủy nhũ giao hòa, kɧoáı ©ảʍ thu về cũng càng thêm suôn sẻ, mỗi lần đạt tới cao trào đều nồng nhiệt hơn. Thời điểm phóng thích hắn thậm chí còn xúc động ngập tràn, ước chừng hơn mười giây mới hoàn toàn phát tiết xong.

Cảm giác thỏa mãn thật lớn kia khiến Hàn Việt trong lúc nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, vẫn chôn sâu trong cơ thể Sở Từ, thật lâu cũng không rút ra… Cho đến khi tiếng thở dốc chậm rãi bình ổn, hắn mới di chuyển nửa người trên, vô cùng thân thiết hôn lên mặt y, hỏi: “Sảng khoái không, bảo bối nhi?”

Sở Từ nhắm mắt lại, nét đỏ bừng còn chưa hoàn toàn biến mất, thế nhưng gương mặt lại không chút biểu tình.

Hàn Việt cũng không để ý, mỉm cười hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, mỹ mãn thở dài: “Giống như muốn gϊếŧ người…”

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động bị Hàn Việt quăng trên đầu giường vang lên, dãy số chính là đến từ Hàn gia. Hàn Việt vừa làm xong, tâm tình khá tốt, chỉ mắng một tiếng liền nghe máy, lười biếng hỏi: “Alo, ai đó?”

Thanh âm uy nghiêm của Hàn lão tư lệnh phát ra: “Cha gọi điện cho con, tại sao con không nghe? Mau chóng trở về đi!”

“Lão gia tử, cái này… hiện giờ không tiện lắm đâu.” Hàn Việt xoay người qua chỗ khác, ôm cả chăn cả Sở Từ vào trong ngực mình, “Người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, con hôm nay mới trở về, đang tân hôn…”

“Sắp xếp ổn thỏa cho cậu kĩ sư kia, sau đó lập tức trở về!”

Hàn Việt dừng một chút, có điểm không kiên nhẫn hỏi: “Lại có chuyện gì nữa đây? Đầu tiên là Hầu Hoành Xương, kế tiếp là Triệu Đình, lần này là ai xảy ra chuyện?”

“–Lần này là con.” Hàn lão tư lệnh ở đầu dây bên kia lớn tiếng ra lệnh: “Cha mặc kệ con tân hôn hay không tân hôn, lập tức về nhà một chuyến cho cha!”

……

Hàn Việt dọc đường lái xe về nhà vẫn một mực “ân cần thăm hỏi” cha hắn. Khi hắn còn nhỏ ông đã chẳng thèm quan tâm mà bỏ hắn ở Bắc Kinh suốt tám năm, sau khi hắn từ quân đội trở về nhà nghỉ ngơi thì cha hắn lại ra nước ngoài thăm thú, rồi khi hắn lăn lộn trong quân đội chịu vô vàn cực khổ, cha hắn tiếp tục làm như không quen biết đứa con này… Cho đến cuối cùng, hắn khó khăn lắm mới lên giường được với người yêu lãnh nhược băng sương, ông lại nhẫn tâm một gậy chia cắt uyên ương.

Nếu Hàn lão tư lệnh không dùng mệnh lệnh cưỡng chế hắn trong vòng một tiếng phải về nhà, hắn hoàn toàn có thể làm thêm lần nữa. Cứ nghĩ đến Sở Từ bình thường chạm tay một cái cũng không cho, lại mang nét mặt đỏ ửng xuân tình bị hắn đè dưới thân rêи ɾỉ thở dốc, Hàn Việt lại cảm thấy tế bào toàn thân như muốn vỡ tung…

Suốt dọc đường lái xe về Hàn gia, Hàn Việt vẫn cứ duy trì biểu tình nham nhở, đến khi dừng trước cổng lớn hắn mới ho khan một tiếng, sửa sang quần áo, nhẹ nhàng bước xuống xe.

Kết quả vừa bước vào nhà, hắn liền có cảm giác không ổn.

Trong phòng khách một người giúp việc cũng không có, tư lệnh phu nhân cùng chị dâu hắn đều ngồi trên sofa, hốc mắt hai người đỏ ửng. Hàn Cường ngồi ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi hai nữ nhân này, tư lệnh phu nhân đem đứa con lớn ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay tơ tằm chùi mắt một chút.

Hàn Việt hoảng sợ, thầm nghĩ cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần như vậy chứ, nhớ năm đó lão tử suýt chút nữa bị bom nổ cho banh xác ở khu căn cứ quân công, các người cũng không thê thảm như vậy a.

“Mẹ, mẹ đây là…”

Tư lệnh phu nhân tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Hàn Việt, vội vàng lấy khăn tay chùi mắt, cắt ngang nghi vấn của hắn: “Mau đi đi, cha con đang chờ con trong thư phòng.”

Hàn Việt ôm đầy một bụng nghi vấn đi lên thư phòng trên lầu, vừa bước vào cửa đã thấy Hàn lão tư lệnh ngồi trên ghế bành, thắt lưng duỗi thẳng, thần tình nghiêm túc.

Hắn chỉ từng nhìn thấy cha hắn có bộ dạng này một lần lúc Hàn Cường lái xe gây chết người, lúc này nhìn thấy lần nữa, nhịn không được bị dọa đến nhảy dựng: “Cha, cha sao vậy?”

“Cha làm sao vậy!? Cha chính là bị con chọc giận!” Hàn lão tư lệnh mắng to một câu, bắt gặp Hàn Việt thần sắc hỗn loạn thì lại mềm lòng xuống.

Đứa nhỏ này từ bé đã không bắt cha mẹ phải bận tâm chút nào, con nhà người ta được nuông chiều từ bé đều không muốn đi bộ đội, riêng chỉ có hắn vừa tròn mười tám tuổi đã tự mình chạy đi tham gia. Mắt thấy hắn lăn lộn mười mấy năm trong quân đội, khổ gì cũng từng chịu, tội gì cũng từng bị, chuyện tình cảm bên ngoài chưa từng khiến cha mẹ bớt lo lắng, thế nhưng rất nhanh đã trở thành trụ cột trong nhà.

Hàn lão tư lệnh mắng không nổi nữa, thở dài hỏi: “Hàn Việt, vừa rồi con ở đâu?”

Hàn Việt không hiểu gì hết, nhưng cũng thả lỏng người: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ở nhà người yêu của con… Cha, con biết cha có điểm khó chấp nhận, nhưng không sao đâu, con sẽ chậm rãi chờ.”

“Thúi lắm!” Hàn lão tư lệnh vỗ bàn, rồi lại cố gắng dịu xuống, hỏi: “Con đi Thanh Đảo lúc nào?”

“Hồi tuần trước.”

“Cha nghe nói trước hôm con đi Thanh Đảo, Triệu Đình đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho con, kết quả vì cậu kĩ sư kia cùng người ta nói nhiều hơn mấy câu, con ngay trước mặt mọi người đã cảnh cáo Triệu Đình, nói rằng muốn gϊếŧ hắn? Sau đó còn đem cậu kĩ sư kia đánh đến mức xuất huyết dạ dày, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu?”

Sắc mặt Hàn Việt trở nên khó coi: “Con không phải chỉ là nhất thời cảm xúc kích động thôi sao…”

“Cảm xúc kích động thì có thể muốn gϊếŧ ai liền gϊếŧ người đó? Trong mắt con còn có vương pháp hay không hả?” Thanh âm Hàn lão tư lệnh thay đổi, ánh mắt như mang theo luồng điện phóng thẳng vào Hàn Việt, gằn từng chữ một: “Hàn Việt, thành thật nói cho cha biết, lần này Triệu Đình bị chặt đứt cánh tay, có phải do con làm không?”

Hàn Việt đang uống ly trà trên bàn, vừa nghe Hàn lão tư lệnh dứt lời liền phun hết ra ngoài: “Cha, cha nói giỡn à!? Lúc Triệu Đình gặp chuyện, con đang ở Thanh Đảo! Tối đó con phải xử lý mười mấy thiết bị kiểm nghiệm, bận rộn cả đêm… Lão nhân gia ngài chắc không cho rằng con trai mình biết thuật phân thân, hơn nửa đêm phân ra một long thể khác chạy đến Bắc Kinh gϊếŧ người chứ?”

“Con nghĩ rằng cha không biết con có bao nhiêu hồ bằng cẩu hữu ở Bắc Kinh sao? Mấy trăm người đều có thể chứng minh là con muốn gϊếŧ Triệu Đình! Đây là cái gì? Đây là động cơ gây án!”

“Có động cơ gây án thì cũng phải có thời gian gây án.” Hàn Việt nhìn sắc mặt Hàn lão tư lệnh, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, cho dù con sai đám hồ bằng cẩu hữu làm, con đây cũng sẽ không chặt đứt một cánh tay là xong. Triệu Đình quả thật chọc con nổi khùng, thế nhưng dựa theo tính cách của con, không đυ.ng tới hắn thì không đυ.ng tới hắn, nhưng một khi đã đυ.ng tới hắn thì nhất định phải để tất cả mọi người đều biết là do con ra tay. Giống như năm đó trong quân đội, đứa cháu đích tôn của Trương lão gia ấy, trước khi ra tay ba ngày con đã công bố trong toàn quân là con muốn xử lý hắn… Được rồi cha à, cha nghĩ lại đi, con trai của cha là loại người dám làm nhưng không dám nhận sao?”

Hàn lão tư lệnh lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào.

“Khụ, hơn nữa chuyện này có làm thì nhất quyết cũng phải do con đích thân làm. Ghen tuông xử lý kẻ khác, chuyện như vậy có thể nhờ bạn bè làm giúp ư? Nếu con ra tay, nhất định băm nát Triệu Đình làm thức ăn cho chó. Chặt đứt một cánh tay của hắn!? Con hoặc là đánh hắn một trận đến mức lết không nổi, hoặc là trực tiếp dùng dao đâm hắn cho xong việc, chặt đứt một cánh tay thì tính là gì?”

Hàn Việt nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Con biết, lão nhân gia ngài lo lắng con vì mỹ sắc mà làm hỏng việc, nhưng con không còn nhỏ nữa, sớm biết phân rõ nặng nhẹ. Chuyện lần trước đem cậu ấy đánh cho xuất huyết dạ dày phải đưa vào bệnh viện cấp cứu đã khiến con tỉnh táo rất nhiều, cảm thấy sau này không thể tiếp tục như vậy nữa. Tên Triệu Đình kia, con vốn đã muốn tha cho hắn, nếu cha nghĩ con xử lý hắn, chẳng phải thừa nhận con bị cắm sừng sao? Như vậy con không chỉ tự làm mình khó xử, mà người yêu của con cũng khó xử a.”

Hàn lão tư lệnh trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, gật đầu nói: “…Cha vốn cũng hiểu được, đây không phải do con làm.”

“Chết tiệt! Vậy lão nhân gia ngài khẩn cấp gọi con về làm gì chứ?”

“Bởi vì có người chỉ điểm là do con làm.” Hàn lão tư lệnh dừng một chút, cười lạnh: “Con có biết là ai không?”

Hàn Việt lắc đầu: “Ai?”

“–Long, Kỉ, Uy.” Hàn lão tư lệnh gằn từng tiếng một.