Nửa đêm Đỗ Lan Hương đang nằm ngủ bỗng nhiên cảm thấy đói, cô nhìn người đàn ông bên cạnh đang ngủ say không muốn đánh thức anh dậy nên rón rén rời khỏi giường.
Thế nhưng chân vừa chạm đất thì bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại: “Em đi đâu đấy?”
“Em làm anh thức giấc sao?” Đỗ Lan Hương hỏi.
“Anh còn chưa ngủ, sao em lại dậy?” Tống Thần Vũ vì suy nghĩ vài chuyện nên chỉ nhắm mắt để đấy chứ thực ra còn chưa ngủ, lại thấy cô lục đυ.c tỉnh dậy anh mới không nhịn được kéo cô lại hỏi.
“Em đói bụng.” Đỗ Lan Hương đáng thương nói, lúc tối cô ăn cũng không được bao nhiêu.
Tống Thần Vũ nghe vậy cũng tỉnh dậy nói: “Anh đi nấu mỳ cho em.”
“Được.”
Hai người lại đi xuống phòng bếp, Tống Thần Vũ đeo chiếc tạp dề màu xanh tay chân bận rộn xắt rau, thái thịt, Đỗ Lan Hương ở một bên lại nhìn anh chăm chú, không ngờ có ngày cô sẽ được một người đàn ông nấu ăn cho, cảm giác thật là hạnh phúc.
Sau đó không biết nghĩ tới cái gì cô lại lấy điện thoại ra giơ máy ảnh ra chụp mấy tấm, cô nói là làm sẽ lưu giữ những khoảnh khắc của hai người.
Tống Thần Vũ làm cũng khá nhanh, chỉ một nhoáng là làm xong hai đĩa mỳ xào đưa ra trước bàn.
“Thật thơm.” Đỗ Lan Hương vừa nhìn đã bị hấp dẫn, cô tuy biết nấu nướng nhưng món ăn làm ra cũng chỉ coi là tạm ăn được, món tủ chỉ có canh chua và thịt kho.
“Mau ăn đi.” Tống Thần Vũ lau sạch đôi đũa xong mới đưa cho cô.
Đỗ Lan Hương cũng không khách khí ăn ngấu nghiến, Tống Thần Vũ lại phải nhắc nhở cô: “Ăn từ từ thôi cẩn thận đau dạ dày, không ai tranh với em.”
“Em biết rồi, ai bảo anh nấu ngon như vậy.” Đỗ Lan Hương hai ba đũa đã ăn xong nửa đĩa mỳ nhưng nghe anh nói cô cũng ăn chậm một chút.
Tống Thần Vũ trong lòng rất vui lại nói: “Sau này sẽ nấu cho em ăn tiếp.”
Kể từ khi cha mẹ mất thỉnh thoảng anh chỉ nấu cho bản thân ăn, chưa từng biết nấu ăn cho một người là cảm giác gì, từ khi có cô anh mới cảm nghiệm được sự hạnh phúc vô bờ bến, chỉ muốn ngày ngày ở nhà nấu ăn cho cô.
“Được, anh nói đó, sau này em mà muốn ăn cái gì là anh phải xuống bếp.” Đỗ Lan Hương nửa thật nửa đùa.
“Không thành vấn đề.”
…………………………………………………………
Đi máy bay ba tiếng, lại đi xe thêm một tiếng nữa Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương mới tới địa phận giáp ranh vùng đất Miên, có điều nơi đây địa hình rừng núi chập chùng, hiểm hóc, lại có ba hướng đi bọn họ nhất thời cũng chưa biết đi lối nào.
Đỗ Lan Hương nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt không khỏi cảm thán: “Thật khó nhằn, chúng ta phải vượt qua ngọn núi này sao?”
“Ừ, phía bên kia mới là vùng đất Miên, ngọn núi Vĩ Ưng này coi như là ranh giới.” Tống Thần Vũ thâm trầm nói, cũng vì điều này anh không muốn ai phải mạo hiểm vì mình.
Trước khi đến đây Đỗ Lan Hương đã nhìn vào bản đồ cũng biết trước không dễ đi nhưng nhìn thực tế lại khiến người ta phải xuýt xoa.
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.” Đỗ Lan Hương cứ thế đi về phía trước.
Tống Thần Vũ kéo tay cô lại nói: “Em ở đây đi, để anh cùng vài người dò đường trước, nếu không có nguy hiểm gì sẽ đón em sau.”
“Không, muốn đi cùng đi, anh đã hứa rồi không được nuốt lời.” Đỗ Lan Hương vô cùng kiên quyết, người đàn ông này đến phút cuối còn lằng nhằng cái gì?
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà nhé, em có khả năng tự bảo vệ mình, anh không cần lo lắng như vậy, đi thôi.” Đỗ Lan Hương trực tiếp kéo anh đi, chứ để anh do dự khéo khi lại vứt bỏ cô ở đây tự mình mạo hiểm.
Tống Thần Vũ đúng là hết cách với cô, anh lại nói: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe lời em.”
“Thế mới phải.” Đỗ Lan Hương tạm thời hài lòng.
Theo vào với bọn họ có thêm năm người đàn ông nữa, đây đều là thuộc hạ của Tống Thần Vũ, hơn nữa còn là những người xuất sắc, có thân thủ nhanh nhẹn cùng sắc bén, được anh tuyển lựa kỹ càng.
Nơi đây không biết có bao nhiêu nguy hiểm anh không thể để người vô tội vì mình mà chết được, cho nên chỉ những người anh cảm thấy có khả năng mới mang đi, hơn nữa cũng không mang nhiểu người.
Vốn dĩ Lê Vương cũng đề nghị muốn đi nhưng căn cứ cần phải có người trông coi nên Tống Thần Vũ không cho hắn đi, có điều ai cũng biết đây chỉ là cái cớ, chủ yếu anh không muốn Lê Vương mạo hiểm.
Đợi bọn họ đi vào rừng nhóm người lái Ford Ranger phía sau mới đến nơi, tên cầm đầu có một khuôn mặt to, trên vai xăm hình rồng ra hiệu cho đám người phía sau đồng thời cũng gọi điện báo cáo tình hình.
“Thiếu gia, bọn em đã đến nơi, vừa thấy chúng nó đi vào rồi, tiếp theo phải làm gì thưa anh?”
“Bọn mày canh chừng bên ngoài là được rồi, phòng trường hợp bắt chắc, nếu tên kia làm ăn không ra gì để bọn chúng xổng thì gϊếŧ cho tao.” Người kia nghiến răng nói.
“Dạ, đại ca.” Tên mặt to dứt lời thì cúp máy.
Hắn nhìn mười tên còn lại nói: “Trước tiên tụi mày nghỉ ngơi đi, một thằng đi vào trong canh me, nếu thấy bọn chúng quay lại thì báo, tuyệt không để con mồi sổng, biết chưa?”
“Vâng, đại ca.” Đám người hô hào.
Đi vào sâu mười mét đám người Tống Thần Vũ không thấy điều gì bất thường nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác.
Khu rừng này giống như rừng nguyên sinh, cỏ cây mọc rậm rạp, động thực vật phong phú đa dạng, có những loài trước nay Đỗ Lan Hương chưa từng thấy.
Có điều bọn họ vào đây không phải là tham quan thăm thú nên có nhìn thấy cây cỏ lạ cũng bỏ qua một bên không rảnh quan tâm.
Tống Thần Vũ thần sắc vô cùng cẩn trong, bốn người đi đằng trước vừa đi vừa dò đường xem có bẫy rập gì không, bọn họ một người giỏi về độc vật, có thể tránh những loài cây có độc, một người giỏi địa chất, một người giỏi về huấn luyện thú, đề phòng gặp thú dữ không cần đánh nhau hay phải gϊếŧ chúng, người còn lại giỏi tìm đường rừng, không để bị lạc.
Cuối cùng người đi phía sau giỏi về võ thuật, đi theo để bảo vệ.
Càng đi vào sâu trong rừng không khí càng thêm ẩm thấp, cũng có nhiều động vật nhỏ chạy quanh, chủ yếu là sóc, thỏ cùng vài con vật nhỏ nhắn đáng yêu.
Bọn chúng đã hấp dẫn ánh mắt của Đỗ Lan Hương, từ đầu vào đây tinh thần luôn căng thẳng giờ nhìn thấy những con vật đáng yêu này tâm tình cũng thả lỏng một chút.
“Dễ thương quá, Thần Vũ, về sau chúng ta cũng nuôi mấy con vật này đi.” Đỗ Lan Hương nổi hứng đề nghị, ở biệt thự toàn hổ rắn trăn sói nhìn hoài cũng chán, lâu lâu cũng phải có mấy con vật nhỏ nhắn này chứ.
“Được, về nhà anh sẽ cho người chuyển đến, em muốn nuôi con gì cũng có thể.” Tống Thần Vũ không phản đối chuyện này, cô muốn thì anh cho, chuyện này không có gì khó khăn.
Người đàn ông phía sau lại cảm thán, thiếu gia tính biến biệt thự thành sở thú sao?
Hổ báo còn chưa đủ lại nuôi thêm mấy con này, sao không mua cả khu rừng cho thiếu phu nhân, vậy có phải tiện hơn không?1
Đi thêm một đoạn nữa, người đàn ông mặc áo đen trước mặt bỗng nhiên đứng lại, đoàn người cũng lần lượt dừng theo.
Thần sắc của Tống Thần Vũ ngưng trọng: “Phát hiện ra cái gì?”
“Thiếu gia, chúng ta quay về vị trí cũ rồi.” Tên kia trả lời.
“Không thể nào, trên đường đi có để lại dấu vết nếu quay về sẽ thấy ký hiệu chứ?” Người bên cạnh phản bác, hắn là người dẫn đường không thể nào sai được.