“Chúng tôi đồng sinh cộng tử mấy lần nên rất hiểu đối phương, cũng coi nhau là anh em tôi không muốn nhìn cậu ta cứ mãi chật vật như thế.” Hoàng Khang thở dài nói.
“Được rồi, cảm ơn anh đã nói chuyện này, tôi biết mình phải làm gì.” Đỗ Lan Hương đột nhiên đứng dậy rời khỏi quán cóc.
Hoàng Khang nhìn bóng dáng của cô thầm nói: “Người anh em tôi chỉ có thể giúp cậu đến đó thôi.”
Đỗ Lan Hương đứng trước cổng biệt thự hít sâu một hơi, cơn tức trong lòng tuy đã vơi đi một chút nhưng chung quy vẫn chưa thể nguôi ngoai, cô cảm thấy bây giờ chưa phải là thời điểm nói chuyện với anh, cứ để người đàn ông kia tự dằn vằn một lúc mới hả dạ cô.
Nghĩ thế Đỗ Lan Hương lại gọi chiếc taxi đến, bên kia đường Hoàng Khang thấy cô rời đi hai mắt trố lên.
Chuyện gì thế này, nói vậy người phụ nữ này vẫn muốn rời đi sao? Thế thì Tống Thần Vũ phải làm sao đây?
Chuyện này đúng là mệt mỏi.
Hoàng Khang lại đi về phía biệt thự, khi hắn bước vào vệ sĩ cũng không ngăn cản, nói thế nào đây cũng là người của Thần Long, mặt mũi ba thủ lĩnh bọn họ đều đã nhận diện.
Vào phòng của Tống Thần Vũ hắn liền nhìn thấy anh thờ thẫn ngồi trên sàn không biết đang ưu tư cái gì.
Hắn cảm thấy vừa thương vừa giận liền đi tới ngồi bên cạnh: “Cậu thế này là thế nào, sao lại tự làm khó bản thân mình như vậy, rõ ràng không muốn người ta đi còn viết giấy ly hôn, chẳng giống cậu chút nào.”
“Đi rồi mới tốt.” Tống Thần Vũ lạc giọng nói.
“Tốt cái đầu cậu, nếu cảm thấy tốt sao cậu còn ngồi đây ngơ ngẩn như người mất hồn, đúng thật là không nói nổi cậu mà.” Hoàng Khang cảm thấy chán nản.
“Cậu kệ tôi.” Tống Thần Vũ nhạt nhẽo nói.
“Cậu thế này nói tôi làm sao mặc cậu hả, haix.” Hoàng Khang bỗng chốc thở dài: “Tôi vừa nói chuyện với Trịnh Lan Hương rồi, cô ấy không hề sợ hãi cậu như trong lòng cậu nghĩ, việc gì phải đi đến bước này.”
Tống Thần Vũ nghe vậy vẫn yên lặng không nói gì, không vì những lời nói của Hoàng Khang mà tốt hơn chút nào.
Hai người đàn ông ngồi ở đấy không ai nói với ai câu gì, thời gian cứ thế trôi qua Hoàng Khang không chịu nổi không khí này lên tiếng: “Uống rượu không?”
Thà làm cái gì chứ ngồi đây không phải tác phong của bọn họ, lại nói mấy người buồn chán không phải tìm đến rượu sao?
Quán bar Đế Vương.
Đỗ Lan Hương sau khi mang hành lý vào căn nhà mình đã mua liền tìm một quán bar gần đó đi vào, đây là lần đầu tiên cô vào một quán bar, không khí ồn ào náo nhiệt trong đây khiến cô có chút không quen, lại đi đến quầy ba gọi đồ uống.
Nhân viên nhìn thấy cô ngồi xuống lập tức hỏi: “Cô dùng gì ạ?”
“Một ly rượu nhẹ, loại nào cũng được.” Đỗ Lan Hương tùy ý nói, cô cũng không đặc biệt yêu thích rượu uống vào để giải sầu một chút thôi.
Nhân viên nghe vậy pha chế cho cô một ly cocktail trước sau đó đưa cho cô nói: “Lần đầu cô đến đây sao?”
“Phải.” Đỗ Lan Hương uống một hợp lại bảo: “Cậu pha ngon lắm.”
“Cô quá khen rồi, là cô không kén uống mới nói thế chứ khách ở đây khó tính lắm nhiều khi tôi pha còn phải điều chỉnh nhiều.”
“Vậy sao.” Đỗ Lan Hương không nói gì thêm.
Cách cô không xa có một ánh mắt đang quan sát cô, kể từ khi cô bước vào hắn đã luôn chú ý đến cô.
Đối diện với hắn cũng là một người đàn ông, thấy bạn mình luôn nhìn ngó về một hướng hắn ta nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn cái gì vậy?”
“Cậu cứ ngồi đây đi nhé, tôi qua kia một lats.” Người kia nói xong cũng đứng dậy đi về phía Đỗ Lan Hương.
“Làm sao lại đến quán bar uống rượu thế này.”
Đột nhiên có một giọng nói phả vào bên tai Đỗ Lan Hương hơi nhíu mày nhìn qua bên cạnh, thấy người tới là Nguyễn Việt Vương cô không vui nói: “Sao lại là anh chứ?”
“Sao không thể là tôi, em đến quán bar được lẽ nào tôi không thể đến.” Nguyễn Việt Vương vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô.
“Thế nào cũng được nhưng tránh xa tôi ra.” Đỗ Lan Hương thẳng thừng đuổi người.
“Em vẫn lãnh đạm như ngày nào, thấy em ngồi đây một mình nên tôi muốn tâm sự cùng em thôi, sao hả, Tống Thần Vũ cũng cho em đến chỗ này sao, hay là hai người xích mích gì rồi?” Nguyễn Việt Vương trực tiếp đoán.1
“Cút đi, không phải chuyện của anh.” Nhắc đến Tống Thần Vũ cô lại điên máu, lại thêm người này còn dai dẳng ở bên cạnh khiến tâm trạng cô càng lúc càng tồi tệ.
“Xem ra đúng là vậy rồi, sớm nói với em bỏ Tống Thần Vũ theo tôi em lại không chịu, hay là bây giờ em suy nghĩ lại đi, tôi lúc nào cũng mở rộng vòng tay đón em vào lòng.”
“Tôi nói cái anh này, anh không thấy mình phiền sao? Còn nói một câu nữa đừng trách tôi.” Đỗ Lan Hương cảnh cáo.
“Đừng nóng tính thế cô gái, tôi không nói là được chứ gì, cậu, cho tôi một ly Whisky.” Nguyễn Việt Vương ngoắc tay cậu nhân viên.
Lại nói Đỗ Lan Hương cũng uống không ngừng nghỉ, cô thấy cocktail quá nhạt nhẽo lại đổi sang loại rượu khác, cứ thế đến khi mặt đỏ bừng.
Nguyễn Việt Vương thấy vậy liền giật lấy ly rượu trong tay cô: “Được rồi, em say rồi đừng cố uống nữa.”
“Ai nói với anh là tôi say, mặc kệ tôi, anh cút qua chỗ khác đi.” Đỗ Lan Hương giật lại ly rượu của mình tiếp tục.
Nguyễn Việt Vương thở dài, có người nào say lại nói mình không say đâu chứ, thấy không cản được cô gái Nguyễn Việt Vương chỉ có thể ra hiệu cho nhân viên.
Cậu ta hiểu ý, ly tiếp theo đổi thành loại rượu nhẹ nhất.
Đỗ Lan Hương uống không ngừng nghĩ, đến nỗi nằm gục lên quầy bar, Nguyễn Việt Vương chưa từng thấy người phụ nữ nào uống kinh khủng như Đỗ Lan Hương, hắn lại nói: “Em uống đủ rồi chứ, để tôi đưa em về.”
Đỗ Lan Hương không có chút động tĩnh gì, dường như đã hoàn toàn say. Nguyễn Việt Vương chán nản, thanh toán cho mình và cô xong lại tự động ôm người rời khỏi đây, đi thẳng đến nơi để xe.
Lúc chuẩn bị đưa cô lên xe thì có một chiếc xe Lamborghini đi tới, mà người trên tay Nguyễn Việt Vương đột nhiên mở mắt ra mơ màng nói: “Anh là ai vậy hả, mau thả tôi xuống.”
“Ài, cô gái này uống say đến mức không nhận ra người luôn sao.”
“Anh, anh là Tống Thần Vũ sao?” Đỗ Lan Hương hỏi trong men say.
Nguyễn Việt Vương tính trả lời thì Đỗ Lan Hương vùng vẫy quát tháo: “Tống Thần Vũ khốn kiếp, anh mau thả tôi ra, ai cho anh bế tôi hả, thả tôi ra, thả tôi ra.”
Thấy cô vùng vẫy quá Nguyễn Việt Vương đành phải theo cô để cô xuống đất.
Lúc này Đỗ Lan Hương đột nhiên lên gối thúc vào bụng Nguyễn Việt Vương một cái, miệng mắng: “Tống Thần Vũ, anh là đồ chết tiệt, ai cho anh ly hôn với tôi hả, anh nghĩ tôi là ai, đồ chết dẫm nhà anh, tôi đánh chết anh, đánh chết anh, dù có phải xuống mồ anh cũng phải chôn cùng tôi, biết không.”
Đỗ Lan Hương cứ thế nhằm vào Nguyễn Việt Vương mà đánh, bên này hai người đàn ông bước xuống chiếc xe Lamborghini vừa vặn chứng kiến cảnh này.
“Kia, kia không phải là vợ cậu sao, cô ấy đang đánh ai vậy trông hùng hổ như vậy?” Hoàng Khang dụi dụi mắt cố gắng nhìn người đàn ông bên kia nhưng anh ta đang cúi người xuống hắn hoàn toàn không nhìn thấy ai vào ai.
Tống Thần Vũ đứng yên một chỗ nhìn sự việc vẫn chưa có biểu hiện gì.
Nguyễn Việt Vương bị đánh túi bụi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người ê ẩm lên tiếng: “Mau dừng lại, Trịnh Lan Hương, tôi không phải là Tống Thần Vũ, mau dừng lại.”