Tác giả: Mộ Dung Tố Cẩm
"Có thể, không thành vấn đề" Giản Ninh ở trong điện thoại đáp ứng rồi xuống dưới, sau đó hai bên liền ước định thời gian giao bản thảo.
Nói chuyện điện thoại gần mười phút, chờ đến lúc cần trả phí nghe điện thoại, Giản Ninh một sờ túi, mới biết quên mang tiền.
"Khi khác đưa tiền lại đây là được", Đại nương quầy bán quà vặt nói.
Giản Ninh cảm ơn rồi đi về nhà. Trước đó cô nạp lên tòa soạn báo bản thảo 5 vạn chữ, dựa theo giá cả ngàn chữ 7 nguyên là thu được 350 nguyên, tương đương với 4-5 tháng tiền lương của Dương Quế Hoa.
Đối với người bình thường mà nói, đây là số tiền rất lớn, nhưng đối với người làm tác giả văn học mà nói thì không tính là cao. Cô có xem qua giá cả của các tạp chí khác, biết đối phương có hạ ép giá nhưng không có cách nào, cô viết chính là tiểu thuyết thông tục*, đề tài như vậy trước mắt có thế kiếm được tiền là tốt rồi.
Cùng tòa soạn ước định 2 ngày nộp bản thảo một lần, mà tiền nhuận bút 5 vạn bản thảo trước đó sẽ rất nhanh gửi lại đây.
"Thiệt hay giả? Không phải gạt người đi?" , phản ứng đầu tiên của Dương Quế Hoa nhất định là bị người ta lừa.
Giản Ninh vốn dĩ nghĩ mọi người nghe được chính mình có thể kiếm được tiền nhuận bút nhất định sẽ thật cao hứng, kết quả không nghĩ tới thời điểm một nhà nghe được tin không phải hưng phấn mà là hoài nghi.
"Chị, chị viết tiểu thuyết tiền so với mẹ kiếm còn nhiều hơn." , Giản Tiểu Ngữ cũng không tin
Giản Ninh cười, "Thật sự, ta lừa mọi người làm gì?"
Lại sờ sờ khuôn mặt ngây ngô của Giản TIểu Ngôn, "Tiểu Ngôn, có tin chị cả không, chờ chị lấy được tiền mang ngươi đi mua quần áo mới, đi mua búp bê Babie Tây Dương.".
Giản TIểu Ngôn nghe được búp bê Tây Dương, mắt liền sáng rực lên, nhưng vẫn lắc lắc đầu, "Chị cả, mama nói gặt người không phải đứa bé tốt."
Hắc, đứa nhỏ ngốc này, Giản Ninh dùng sức xoa vài cái trên mặt nàng.
Dương Quế Hoa cũng không biết lời Giản Ninh nói là thật hay đùa, đứa nhỏ này khoảng thời gian trước xác thật có viết tiểu thuyết nói muốn gửi bài đi, liền nhắc nhở một chút "Giản Ninh, nhà chúng ta tuy rằng cần tiền, nhưng cũng không thể đi đường ngoại môn tà đạo, làm chuyện ăn cắp ăn trộm."
Thời đại này, cải cách mở ra, trình độ sinh hoạt người dân dần tốt lên, an ninh xã hội cũng không như trước, con trai lão Vương còn không phải lợi dụng một chút quan hệ buôn đi bán lại kiếm lời không ít tiền, trong nhà TV, tủ lạnh đều sắm đầy đủ, nhưng không phải cuối cùng tiến vào nhà lao còn chưa được ra ngoài hay sao, ngoài kia bẫy rập còn không ít đâu.
"Được, mẹ, con biết, con đảm bảo không làm những việc kia."
Việc này Dương Quế Hoa cũng không có nói sai, ben ngoài cạm bẫy nhiều, người xấu cũng lắm, nhưng bà không nghĩ tới chính mình nhắc nhở con gái, chính mình ngược lại bị trúng chiêu.
Như thường ngày, Dương Quế Hoa làm cơm sáng ăn xong liền lên xe đạp đi làm. Đem xe dừng dưới lều, liền thấy nhân viên phân xưởng Vương Kim Mai đẩy xe từ phía sau lại đây, thấy Dương Quế Hoa liền giảm tốc độ.
"Kim Mai, hôm nay sao đi làm muộn vậy, không phải ngày thường đều đi rất sớm sao?" Dương Quế Hoa sau khi dựng xe liền chào hỏi.
Vương Kim Mai ánh mắt lập lòe nói: "Buổi sáng nhà có việc liền trì hoãn.", nhìn Dương Quế Hoa đứng một bên chờ nàng lại nói: "Ta đợi chút nữa tranh thủ gặp ban chủ nhiệm, ngươi không cần phải chờ ta, đi vào trước đi."
"Kia đươc, ta đi vào trước múc nước, đợi lát nữa cũng lấy ngươi một bình."
Năm trước đơn hàng còn tương đối nhiều, rất nhiều người đặt đồ hộp tặng lễ, chờ qua năm, đơn hàng cũng giảm xuống, dây chuyền sản xuất cũng không còn bận rộn nhiều, Dương Quế Hoa mới bớt chút thời gian nói chuyện với Vương Kim Mai.
Vương Kim Mai cùng ngày thường không qua giống nhau, cũng không nói nhiều, Dương Quế Hoa hỏi cô xem có phải hay không thân thể không có thoải mái.
"Dương Quế Hoa, tới đây một chút, chủ nhiệm nhân sự tìm ngươi.", nữ công nhân ở cửa kêu một tiếng lại đây.
"Ai, tới đây.", Dương Quế Hoa đáp lại một chút, lại nói với Vương Kim Mai bên cạnh "ngươi giúp ta trông một lát, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Trong văn phòng, chủ nhiệm nhả ra khói thuốc lá, tuy gọi là chủ nhiệm nhưng thực tế ban này chỉ có mình hắn, mặc nói ban cấp cao nhưng cũng là thùng rỗng kêu to, không được việc.
"Tới rồi, ngồi đi.", chủ nhiệm liếc Dương Quế Hoa đang tiến vào, đem thuốc kẹp trong tay đưa đến miệng hút 2 miệng đầy, phun ra khói thuốc tựa sương mù vờn quanh trong phòng.
Dương Quế Hoa không biết bị gọi lên đây có chuyện gì, đành kéo ghế ra ngồi xuống "Tchủ nhiệm có chuyện gì tìm ta sao?"
Ông ta mở miệng nói: "Từ năm trước, có một đoạn thời gian trong cưởng thường xuyên phát sinh chuyện mất đồ, có đồng chí phản ánh ngươi tự mình lấy đi bán, chuyện này ngươi nghĩ nghĩ ngư thế nào?"
"Ta cũng từng nghe qua chuyện phân xưởng mất đồ, nhưng cụ thể như thế nào thì ta không biết."
"Ngươi vào làm việc ở đây cũng được 3 năm đi? Mấy năm nay trong xưởng đối với ngươi hẳn là không tồi đi?"
"Làm việc được 2 năm rưỡi, đồng nghiệp cùng ban lãnh đạo đều đối với ta rất tốt." Dương Quế Hoa trả lời, không biết như thế nào lại nói đến việc này.
"Ngươi làm ra sự tình như vậy cũng thật không phúc hậu." Chủ nhiệm đem tàn thuốc ấn tắt, chuyển câu chuyện "Đồng chí Quế hoa, ngươi như thế nào có thể tự ý đem đồ trong xưởng ra ngoài bán, tuy rằng điều kiện nhà ngươi kém, nhưng ngươi cũng không thể làm ra việc như vậy, ngươi nói có phải hay không?"
Dương Quế Hoa đứng phắt lên, kích động nói: "Chủ nhiệm, ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Ta khi nào lấy đồ của xưởng ra ngoài bán, ngươi cũng không nên oan uổng ta."
"Ta không oan uổng ngươi, nơi này có chứng cứ rõ ràng, có nhân chứng vật chứng đầy đủ, đồng chí Quế Hoa, ngươi không cần giảo biện"
"Ta không có làm ta sợ cái gì. Là ai bôi nhọ ta trộm đồ, có bản lĩnh ngươi đem hắn đến đây đối chất."
Chủ nhiệm để người đi gọi người tới, chốc lát sau, Vương Kim Mai từ bên ngoài thật cẩn thận đẩy cửa tiến vào, cúi đầu kêu một tiếng "Chủ nhiệm" cũng không nhìn Dương Quế Hoa.
"Kim Mai, ngươi tới rồi, vào đây đem sự việc nói ra một lần." Chủ nhiệm vẫy tay nói.
"Ta thấy...Dương Quế Hoa có vài lần đem đồ từ xưởng về, bà ấy nói trong nhà xảy ra nhiều chuyện, muốn đem đồ hộp cầm đi bán kiếm ít tiền... Ta hỏi bà ấy bán ở đâu, thì bà ấy nói vào thành bán...bảo ta đừng nói ra ngoài, chủ nhiệm, ta không còn cách nào." Vương Kim Mai đứt quãng nói, Dương Quế Hoa đứng bên cạnh từ xanh chuyển sang đỏ, rõ ràng là bị chọc tức, bà liền nói Vương Kim Mai 2 ngày nay có chút không đúng, thì ra, thì ra là ì thế.
"Ngươi gạt người. Ngươi vì cái gì vu khống, bôi nhọ ta, ta nơi nào đắc tội qua ngươi?" Dương Quế Hoa chỉ vào Vương Kim Mai tức giận đến phát run.
"Ta không có nói dối, đó không phải bà cùng ta nói sao.", Vương Kim Mai thưa dạ nói
"Được rồi! Ngươi còn cái gì để nói sao?" Chủ nhiệm nói "Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có phải hay không muốn ta đem bảo vệ trông cửa nhà xưởng gọi qua? Đoan đoan chính chính cùng ngươi nói."
Dương Quế Hoa tức giận cực kì, vốn đang muốn gọi người tới đây đối chất, đột nhiên liền hiểu được đây là một cái rạp xiếc, đây không phải muốn hãm hại bà sao? Đem lời lẽ có tội vu oan đến trên người bà.
"Nói đi, chủ nhiệm ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
"Đối với hành vi trộm đồ của người, tự mình buôn bán ra ngoài là tội lớn, nhà xưởng chúng ta không cho phép loại người này, loại hành vi này tồn tại. Qua phản ánh của công nhân phân xưởng, đồng thời phía trên cũng mở họp thảo luận, chúng tôi quyết định khai trừ ngươi ra khỏi xưởng."
___________ヽ(≧□≦)ノ ^_____^ q(≧▽≦q) __________