Mạc Thanh Ca Đại Giá Cuồng Phi

Chương 50: Chương 50: Ngươi Đã Chọc Giận Bổn Vương

Nắng sớm, ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống, nhẹ nhàng xuyên qua màn hồng vào bên trong………… Chim chóc đậu trên cành bắt đầu cất tiếng hót chiêm chϊếp, Sở Ca chậm rãi mở mắt dậy, ánh mắt hơi di chuyển, ánh mặt lướt qua trên khuôn mặt bên mặt mình đang yên tĩnh ngủ say, không khỏi dừng lại.

Phảng phất trong không gian, câu nói đêm qua, lại một lần nữa văng vẳng bên tai.

Đêm qua, hắn bởi vì một câu nói của nữ nhân này mà trằn trọc khó ngủ, thẳng đến khi trời vừa hửng sáng, mởi mông lung ngủ được một lát.

Mà nàng, đúng là một giấc ngủ tốt, hoàn toàn không có chút câu lệ nào.

Tuy rằng đêm qua bọn họ quả thật cái gì cũng đều chưa từng làm.

Nhưng, không biết vì sao, ngực liền dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ.

Gió thổi qua, lướt nhẹ trên mặt hắn một mùi hương thanh nhã, mùi hương nhẹ nhàng giống như hoa lan trong thâm cốc, làm cho người ta yêu thích không thể buông tay.

Mặt hắn bất giác dựa sát vào nơi phát ra mùi hương kia, ngay lúc này nội tâm cũng nổi lên một trân bối rối, động……

“Vương, Vương gia?”

Bên kia ánh mắt mới tỉnh ngủ của Thanh Thanh chớp chớp, kinh ngạc nhìn Sở Ca chỉ cách mình một cái mũi, bụng đầy hoang mang kêu lên.

Lời nói mềm mại, nói với Sở Ca.

Nội tâm căng thẳng, nháy mắt lại càng sôi lên sùng sục, tuấn dung trắng nõn cũng bởi quẫn bách này mà phiếm hồng.

Sở Ca vì kích động mà cảm thấy buổn bực, hừ lạnh một tiếng: “Sườn phi quả thực là khiến cho bổn vương mở rộng tầm mắt, cùng một nam nhân xa lạ ngủ trên một giường, tự nhiên cũng có thể ngủ một giấc ngon.”

Nữ nhân này thật sự một chút để ý cũng không có, có phải hay không mặc kệ là gả cho ai, đều có thể ngủ ngon được?

Nghĩ đến đây, trong con ngươi đen của Sở Ca hiện lên một tia hàn quang lạnh lẽo.

“Hóa ra Vương gia chính là một nam tử xa lạ……..”

Thanh Thanh buông mắt, âm thanh phản bác nho nhỏ, răng cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ tái nhợt.

“Ngươi nói cái gì?”

Giọng nói nhỏ quá mức khiến Sở Ca nhất thời không thể nghe rõ, nhưng ngọn lửa giận quanh quẩn ở ngực kia, chính là không thể dập tắt được.

Xem bộ dáng bảo sao nghe vậy của nàng, hắn liền cảm thấy đáng sợ, mỗi lần nói chuyện, không phải nàng cúi đầu để lảng tránh ánh mắt của chính mình.

Như vậy, chỉ làm cho hắn đối với nàng thêm khinh thường cùng chán ghét.

“Nếu Vương gia thật sự chán ghét thϊếp thân, sao không hưu thϊếp thân đi, để Vương gia không phải vì thϊếp thân mà tức giận.”

Hai hàng lông mày của Thanh Thanh nhíu chặt lại, chầm chậm đứng dậy, vén tấm màn hồng lên.

Con ngươi Sở Ca thâm thúy, sau một lúc thừ người ra, đứng dậy nhìn Thanh Thanh.

Đôi tay ở bên hông bất giác nắm chặt lại, hắn không tìm lời phản bác lại, thế nhưng hắn thật sự vì nàng mà giận dữ.

Thanh Thanh vén những sợi tóc đen rối tung ở sau người, khi đang muốn rời giường đi……

Cánh tay bị nắm chặt lại, bị người khác kéo mạnh trở vào trong giường.

Thanh Thanh giương ánh mắt ngạc nhiên, đối diện với một con ngươi đen như mực, có chút khó hiểu, mở miệng: “Vương gia…………”

Sở Ca nắm lấy hàm dưới của Thanh Thanh, môi giương lên ý cười, tùy sức làm liều ở khóe miệng.

Thanh Thanh ngẩng mặt, con ngươi kóe ra tia nghi hoặc, “Thϊếp thân không biết mình đã chọc giận Vương gia.”

Ngón tay trắng nõn thon dài nâng hai má của nàng lên, Sở Ca nghiêng người, gần sát với Thanh Thanh hơn, mắt phượng tràn đầy tà khí: “Ngươi không biết là đã muộn rồi sao? Ngươi đã trọc giận bổn vương, vừa làm xong liền rời bỏ đi, hôm nay làm sao có chuyện tiện nghi như vậy.”