Chủ nhiệm giáo dục sững sờ nhìn Ôn Trĩ Sơ, không nghĩ mình lại có thể nghe được những lời như vậy từ trong miệng của tên nhóc này.
Ông còn tưởng cậu nhóc này miệng chó không phun được ngà voi, thế mà cũng có thể nói ra mấy câu tiếng người.
"Những lời này do chính em nói, tôi nhớ kỹ thay em, nếu sau này em còn làm chuyện gì trái nội quy thì tôi sẽ không cho qua đơn giản như hôm nay nữa đâu".
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, chống đối giáo viên.
Giá trị nhân vật phản diện tăng 2%, nhiệm vụ hoàn thành tặng thưởng 50 tệ, nhiệm vụ thất bại bị phạt 50 tệ]
Ôn Trĩ Sơ lập tức cứng đờ người.
"Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây]
"Nếu cậu muốn tôi chết thì cứ nói thẳng".
[Hệ thống phát ra tiếng nói thẹn thùng: Thế thì không tốt lắm đâu]
"..."
Chủ nhiệm giáo dục còn đang ngẩng đầu than: "Thầy biết bản tính em không xấu, chỉ là lúc trước không được chỉ dạy chu đáo, thực ra em cũng là một cậu bé ngoan."
Ôn Trĩ Sơ siết chặt quần đồng phục, hít một hơi thật sâu: "Không...!em không phải cậu bé ngoan".
Chủ nhiệm giáo dục sững sờ, ngạc nhiên nhìn cậu, chẳng lẽ vừa rồi ông nói hơi nặng lời, đã làm cho đứa trẻ này nảy sinh vấn đề tâm lý?!
Gần đây gia đình Ôn Trĩ Sơ xảy ra tai nạn có thể nói cực kỳ nghiêm trọng, ông là chủ nhiệm giáo dục, đáng lẽ lúc này ông nên tỏ ra che chở, yêu thương với học trò, cho dù tên nhóc này trước kia luôn nằm trong nhóm những học sinh cá biệt, ông chỉ hận không thể treo cậu ta lên mà đánh, nhưng ông không thể thiên vị, phải đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, nhất định phải dẫn đường cho Ôn Trĩ Sơ đã từng lạc lối.
Giáo dục trẻ nhỏ không nên chỉ một mực quở trách, còn phải cổ vũ quan tâm và yêu thương, hiện giờ chính là lúc ông bày tỏ tình yêu thương của mình ra.
Chủ nhiệm giáo dục giơ tay vỗ vỗ bờ vai gầy gò của Ôn Trĩ Sơ, cười rất hiền lành: "Không đâu, em đúng là một cậu bé ngoan mà".
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu như trống bỏi: "Em không phải".
Chủ nhiệm giáo dục hơi nóng nảy: "Sao em lại không phải một cậu bé ngoan chứ? Em xem, hôm qua em còn đến trường giả vờ...!à, không, đến trường học tập".
Ôn Trĩ Sơ vừa căng thẳng liền quên hết tất cả, đại não hoạt động ngang tốc độ của gió bão, đếm kỹ từng hành động vi phạm nội quy phá làng phá xóm của mình, "Hôm qua em còn trốn tự học buổi tối".
Chủ nhiệm giáo dục: "Em đã chủ động nhận sai, cũng đã hối hận".
Ôn Trĩ Sơ: "Em đã từng chửi bậy trước mặt giáo viên".
Chủ nhiệm giáo dục sững sờ: "....Sau này không tái phạm là được".
Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn ông một cái: "Em còn đặt biệt danh cho thầy".
Nụ cười hiền lành của chủ nhiệm giáo dục đã bắt đầu hơi cứng lại: "Thầy không để ý đâu".
Sự bao dung bất ngờ này khiến Ôn Trĩ Sơ hơi sốc, ngón tay xoắn chặt vạt áo: "Em còn dán quảng cáo lên cửa văn phòng của thầy hiệu trưởng".
Chủ nhiệm giáo dục: "Chuyện này cũng là do em làm?!!!"
Giọng nói của thầy chủ nhiệm đột nhiên cao vυ't lên, dọa cho Ôn Trĩ Sơ giật bắn mình.
Thấy đứa trẻ bị mình dọa cho run rẩy, Chủ nhiệm giáo dục nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: "Không sao".
Ôn Trĩ Sơ lập tức hoa mắt, không dám tin nhìn thầy một hồi, còn phát ra âm thanh nghi ngờ: "Dạ?"
Toàn thân chủ nhiệm giáo dục phát ra ánh sáng của tình yêu cao cả, "Ôn Trĩ Sơ, cho dù em trốn học, chửi bậy, đặt biệt danh cho người khác, còn dán quảng cáo lên văn phòng thầy hiệu trưởng, nhưng em vẫn là một cậu bé ngoan".
Ôn Trĩ Sơ: "..."
[Hệ thống: ...]
Hai bọn họ đột nhiên cảm thấy, nghề nghiệp chủ nhiệm giáo dục này là công việc không phải ai cũng làm được.
Dường như sợ Ôn Trĩ Sơ lại kể thêm chuyện gì, chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói: "Ôn Trĩ Sơ, em có thể chủ động thừa nhận lỗi sai của mình, đây chính là bước tiến đầu tiên để em có thể đi đến một con đường tốt đẹp hơn, còn chuyện trước kia..."
Chủ nhiệm giáo dục dừng lại vài giây, nhưng vẫn mang theo vẻ rộng lượng vô cùng, nói: "Những chuyện trước kia thầy không tính toán với em nữa, chỉ cần em nghiêm túc sửa đổi chính mình là được, nhớ câu nói này của thầy, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ".
Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng nói: "Thầy ơi...!đó là câu nói của nhà Phật".
"..."
Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục vẫn bình tĩnh, giả vờ mình không nghe thấy cậu nói gì: "Được rồi, nếu đã biết sai thì em về lớp đi, viết bản kiểm điểm 5000 chữ như những bạn học khác, thứ hai đứng dưới cờ đọc".
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe có thể ra khỏi tù, vội vàng gật đầu như con gà nhặt thóc, tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống: "Em cám...!cám ơn thầy".
Chủ nhiệm giáo dục phất tay: "Đừng khách sáo, đây là chuyện thầy nên làm, nhanh về lớp đi, đừng để vào trễ".
[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 4%, tặng thưởng 50 tệ]
Ôn Trĩ Sơ lễ phép đáp vâng, xoay người định đi ngay, nhưng mới đi đến cạnh cửa đã bị gọi lại.
"Chờ chút!"
[Hệ thống: A a a a a a!]
Ôn Trĩ Sơ: "....!Cậu gào gì vậy?"
[Hệ thống: Tôi giật mình!]
Ôn Trĩ Sơ không biết nói sao, chỉ biết rằng chính mình đã nhận được hai cú dọa cùng một lúc.
Cậu chậm chạp quay người lại, cẩn thận hỏi thăm: "Dạ...!còn chuyện gì thế ạ?"
Chủ nhiệm giáo dục ho khan một cái, ánh mắt hơi chột dạ liếc sang chỗ khác, "Chuyện em dán quảng cáo lên văn phòng hiệu trưởng ấy, em chưa nói với ai chứ?".
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Dạ chưa ạ."
Thầy chủ nhiệm nghe xong, nhẹ nhõm thở phào.
Quả nhiên đứa nhỏ này cũng không ngốc đến mức đó.
Sau đó, Ôn Trĩ Sơ trông thấy thầy chủ nhiệm giáo dục đưa tay chỉ vào chính mình: "Tôi không nói".
Ngón tay đổi hướng, lại chỉ vào cậu: "Em không nói, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết được".
[Hệ thống: Che giấu chính là tòng phạm].
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, không ngờ thầy chủ nhiệm giáo dục lại muốn bao che cho cậu, trong lúc nhất thời cậu bỗng không cảm thấy sợ đối phương như trước nữa, khóe miệng hay mím chặt khó có lúc lại mang theo đường cong của nụ cười: "Bảo vệ...!bí mật nhỏ của chúng ta".
Chủ nhiệm giáo dục cũng bị cậu chọc cười, giơ bàn tay đập vào lưng cậu: "Tên nhóc nhà em cũng chỉ thông minh được những lúc như thế này, nhanh về lớp đi".
Hơi thở của Ôn Trĩ Sơ nghẹn lại, suýt chút nữa đã bị một cái đập này tiễn đi.
Sau đó cậu mở cửa, nhưng còn chưa kịp đi ra thì đã sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Tần Gia Thụ không nghiêng không lệch đang đứng ở ngay cạnh cửa.
Không chỉ riêng Ôn Trĩ Sơ, ngay cả chủ nhiệm giáo dục cũng hoảng hồn.
Hai người họ lúc này không khác gì hai tên trộm hẹn nhau cùng đi cướp kho thóc nhà địa chủ, lại không biết đối phương đã đứng đây bao lâu, có nghe được cuộc trò chuyện của họ không.
Chủ nhiệm giáo dục mở miệng trước: "Gia Thụ à, có chuyện gì thế?"
Trên mặt Tần Gia Thụ vẫn là nụ cười lễ phép thường ngày: "Hôm qua em có việc phải về sớm, không thấy thầy gọi em lên nên em đến báo cáo với thầy".
Nụ cười của đối phương lóa mắt vô cùng, nhưng Ôn Trĩ Sơ không dám nhìn sang, từ đầu đến chân đều viết hai chữ chột dạ.
Hai gương mặt hoàn toàn khác nhau của Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ đều đã được chứng kiến, cậu biết dáng vẻ chân thật của đối phương là thế nào.
Chủ nhiệm giáo dục ngạc nhiên: "À, à, lần sau muốn xin nghỉ thì em phải nói trước với thầy nhé".
Tần Gia Thụ cúi đầu liếc kẻ đang đóng giả chim cút – Ôn Trĩ Sơ, giọng nói mang theo ý cười thân thiện: "Bạn học Ôn hình như không thoải mái, có cần tớ giúp gì không?"
Ôn Trĩ Sơ bị dọa, vội vàng lắc đầu.
Nghe thấy học trò của mình không thoải mái, chủ nhiệm giáo dục vỗ vỗ Ôn Trĩ Sơ, nói: "Chỗ này không còn chuyện gì liên quan đến em nữa, em về lớp đi".
Ôn Trĩ Sơ cảm động, nhìn thầy với ánh mắt biết ơn, sau đó nhanh chóng chạy thoát khỏi phòng giáo vụ như thể phía sau có vũng nước đυ.c hay con thú dữ gì.
Phòng giáo vụ chỉ còn lại hai người, Tần Gia Thụ và Chủ nhiệm giáo dục.
Thầy chủ nhiệm giáo dục hỏi hắn: "Gia Thụ à, lúc nãy em có nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với bạn học Ôn không?"
Sắc mặt Tần Gia Thụ vẫn như thường: "Không ạ, em cũng vừa mới tới".
Chủ nhiệm giáo dục nghe xong, thở ra một hơi.
Tần Gia Thụ thu hết tất cả hành động của thầy vào trong mắt, thậm chí cả cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai thầy trò, hắn cũng đã nghe thấy hết.
"Thầy biết, em không phải đứa trẻ thích như vậy".
Ông bắt đầu cố vớt vát hình tượng cho mình: "Thật ra thì lúc nãy thầy đang khuyên bảo Ôn Trĩ Sơ, em cũng biết đấy, gần đây gia đình thằng bé có chuyện.
Những hành động trước kia nó từng làm, thầy cũng đã dạy dỗ nó một phen.
Thầy biết, đứa nhỏ này lúc trước đã từng gây sự với em, hi vọng em không so đo với nó".
Giọng điệu của Tần Gia Thụ vô cùng rộng lượng, dường như những chuyện trước kia không làm hắn đau hay ngứa: "Vâng, không đâu ạ".
Chủ nhiệm giáo dục hết sức vui mừng, "Thầy biết em là người rộng lượng, không so đo.
Vị trí hội trưởng hội học sinh giao cho em, thầy rất yên tâm".
Tần Gia Thụ ưu tú thế nào ai cũng thấy được, cho nên một vài tỳ vết nhỏ của hắn ông cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Dù sao thì hắn cũng luôn mang tới cho trường họ những giải thưởng và vinh dự đáng tự hào.
Có thể giữ khiêm tốn trong muôn vàn lời khen ngợi, người bình thường chắc chắn không thể làm được, huống hồ hắn còn đang ở trong độ tuổi thanh xuân đầy sức sống, đầy hứa hẹn với tương lai thế này.
"Nếu sau này bạn học Ôn có gì cần giúp đỡ, em cũng có thể giúp một tay".
Chủ nhiệm giáo dục: "Đứa bé ngoan, còn biết yêu thương giúp đỡ bạn học nữa".
Nụ cười của hắn không đến nổi đáy mắt: "Chuyện em nên làm ạ".
Chờ khi bước chân ra khỏi phòng giáo vụ, nụ cười trên mặt Tần Gia Thụ đã phai nhạt.
Ôn Trĩ Sơ đi thẳng về lớp học.
Vừa rồi cậu lại nhận được 50 tệ, 200 tệ tiền điện nước tháng này đã đủ, chỉ còn khoản nợ dài hạn kìa.
Chắc là ngoài việc làm nhiệm vụ, cậu cũng phải nghĩ cách ra ngoài làm thêm thôi.
Lúc Ôn Trĩ Sơ quay về lớp vừa đúng lúc tiết Anh buổi sáng đã bắt đầu.
Cô giáo tiếng Anh đạp trên giày cao gót tuần tra quanh lớp quan sát các học sinh viết từ mới, thấy Ôn Trĩ Sơ cũng không nói gì, chỉ liếc mắt ra hiệu cậu mau vào lớp.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng quay lại chỗ ngồi.
Kiếp trước trong tất cả các môn, tiếng Anh là môn cậu kém nhất, có thể nói là một chữ cắn đôi cũng không rõ là chữ gì.
Ngày mai đã là kỳ thi tháng, cậu phải nhanh chóng tranh thủ thời gian học hành mới được.
Hai ngày nay Ôn Trĩ Sơ đột nhiên bắt đầu chăm chỉ học tập, có một vài bạn học cảm thấy là lạ, nhưng cũng không để trong lòng, trừ một người.
"Mày đang làm gì thế?"
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu làm bài tập toán, nghe thấy có người hỏi thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cậu bạn học mang theo vẻ mặt lười nhác đứng cạnh mình.
Không biết tại sao đối phương lại hỏi chuyện mình, nhưng cậu vẫn lễ phép đáp lại: "Đang...!đang làm bài".
Bạn học nam kia nhíu mày: "Mày học làm gì?"
"Thứ sáu...!thi tháng".
Bạn học nam kia giống như đột nhiên cảm nhận được nguy cơ, giọng nói cũng cao hơn hẳn: "Mày mơ ước vị trí thứ hai từ dưới đếm lên của tao?!"
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Khó có khi có người đến bắt chuyện với mình, Ôn Trĩ Sơ căng thẳng, nắm chặt bút: "Cậu...!có muốn học cùng tôi không?"
Hạng thứ hai từ dưới lên sững sờ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Ôn Trĩ Sơ: ?
Hạng hai từ dưới đếm lên: "Mày nhìn tao như thế làm gì, tao thật sự không giúp gì được mày đâu".
Nói xong, cậu ta kéo ghế đến, đặt mông ngồi xuống: "Nói đi, không biết làm bài nào?"
Ôn Trĩ Sơ:.
.
.
Nếu cậu nhớ không lầm, nguyên chủ nhận trứng ngỗng, còn bạn học này chỉ cao hơn cậu 5 điểm.
Hạng hai từ dưới đếm lên lẩm bẩm: "Thật ra thì bài thi nào cũng có phương pháp, mày nhìn xem, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, viết chữ bài giải cũng được một điểm".
Ôn Trĩ Sơ: "Vậy...!vậy sao?"
Chờ khi chủ nhiệm lớp đến kiểm tra giờ tự học thì lập tức trông thấy một cảnh tượng đáng sợ thế này.
Hạng hai từ dưới đếm lên đang giảng đề cho hạng nhất từ dưới đếm lên, một đứa dám giảng một đứa dám nghe.
Cảnh tượng có thể sánh ngang với danh họa thế giới.
Nhưng hai vị bạn học này khó có khi nghiêm túc yên tĩnh đến vậy, chủ nhiệm lớp quyết định không đến quấy rầy.
Thời gian học tập luôn luôn ngắn ngủi, chịu đựng hết kỳ thi tháng ngày thứ sáu xong, Ôn Trĩ Sơ trở về nhà, thả lỏng bản thân, ngã xuống giường.
Cuộc thi kết thúc, tiền điện nước đã nộp, có thể nói là nhẹ nhõm cả người.
Cậu lấy điện thoại di động ra định giải trí một lát.
Cậu mới đến thế giới này không bao lâu, chưa quen thuộc với mọi thứ quanh mình, mang theo suy nghĩ phải tìm hiểu thêm về hoàn cảnh sinh hoạt quanh mình trước, cậu liền ấn mở diễn đàn trường ra.
Cậu nhìn sơ qua một vòng, thế mà còn có bài đăng viết về cậu, không cần nghĩ cũng biết chẳng phải thứ hay ho gì, thế là cậu làm như không thấy, bỏ qua luôn.
Đang tiếp tục kéo xuống phía dưới, thì bỗng có một bài đăng mới thu hút sự chú ý của cậu, [Gấp! Nhờ viết hộ bản kiểm điểm! Có thù lao!]
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ sáng bừng, vội vàng nhanh tay nhấn vào.
Nội dung bài viết như sau: "Tìm người viết hộ bản kiểm điểm, năm nghìn chữ, thứ hai giao nhận, trả công 300, ai nhận thì kết bạn".
Ôn Trĩ Sơ lưu lại phương thức liên lạc của đối phương, mở Wechat ra thêm bạn mới.
Chưa được vài phút, lời mời kết bạn đã được chấp nhận.
Quý Phong Trường giơ điện thoại lên trước mặt Tần Gia Thụ, "Mày nhìn xem, chỉ cần đưa tiền chắc chắn có người viết".
Tần Gia Thụ nhìn qua tên hiển thị trên màn hình, dời mắt đi ngay.
"Ôn Thất Ma Cô"
[Ôn Thất Ma Cô: Còn cần người viết hộ không?]
[Long Quyển Phong: Cần, cũng học Nhất Trung hả?]
[Ôn Thất Ma Cô: Đúng thế.]
[Long Quyển Phong: Năm ngàn chữ, sáng thứ hai đưa tôi].
[Ôn Thất Ma Cô: Được]
[Long Quyển Phong: Ok.]
Hai người hứa hẹn giao dịch vào mười phút trước khi giờ chào cờ bắt đầu.
Sau kỳ thi tháng là hai ngày nghỉ cuối tuần, thời gian dư dả để viết bản kiểm điểm.
Thứ hai, trước khi giờ chào cờ bắt đầu, Ôn Trĩ Sơ mang theo hai bản kiểm điểm đến nơi giao hẹn.
[Hệ thống: Thiếu niên, sao cậu lại lén lén lút lút như vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: "Cậu không hiểu, đây chính là giao dịch ngầm trái pháp luật".
[Hệ thống: Mời bạn dùng ngôn ngữ của con người].
Ôn Trĩ Sơ: "Không thể bị lộ".
"...."
Wechat có tin nhắn đến.
[Long Quyển Phong: Đến chưa?]
[Ôn Thất Ma Cô: Đến rồi.]
Tin nhắn trả lời mới chuyển đi, ba trăm tệ đã được chuyển khoản tới, Ôn Trĩ Sơ vui mừng đắc ý nhận lấy.
Quý Phong Trường tới nơi, thấy một người đang đứng đó, mở miệng gọi: "Này, đưa bản kiểm điểm cho tôi đi".
Ôn Trĩ Sơ quay lại, "Được".
Ai ngờ người đến thấy cậu quay lại một cái thì sững sờ, đôi mắt chứa đầy kinh ngạc nhìn cậu: "Sao lại là mày?!"
Thấy trong tay cậu cầm theo hai bản kiểm điểm, cậu ta hỏi: "Mày chính là Ôn Thất Ma Cô?"
Ôn Trĩ Sơ thấy người đến có thái độ hung dữ, hơi sợ hãi lùi lại phía sau một bước, gật nhẹ đầu.
Quý Phong Trường lập tức bực bội: "Con mẹ nó, mày dám trêu ông!"
Không ngờ nhờ người viết giúp bản kiểm điểm lại nhờ trúng kẻ phiền phức này.
Ôn Trĩ Sơ bị dọa, lắp bắp: "Không...!không...!bản kiểm điểm của cậu này".
Quý Phong Trường giật lấy, mở ra xem.
Ai ngờ đúng là bản kiểm điểm thật, chữ viết cũng gọn gàng ngay ngắn, thế là cậu ta lườm Ôn Trĩ Sơ một cái, đen mặt rời đi.
"Coi như lần này mày gặp may".
Không lâu sau đó, lễ chào cờ bắt đầu, lá cờ đỏ chói mắt đón gió phấp phới bay lên.
Sau khi học sinh hoàn thành bài phát biểu đầu tuần dưới cờ, đám học sinh cá biệt mới trốn tự học tuần trước chuẩn bị lên sân khấu đọc bản kiểm điểm.
Không biết xui xẻo thế nào, Quý Phong Trường lại vừa lúc được xếp ngay cạnh Ôn Trĩ Sơ.
Đến lượt Quý Phong Trường lên đọc bản kiểm điểm, cậu ta điều chỉnh độ cao của giá mic, bắt đầu đọc: "Trong tương lai em nhất định sẽ...!sẽ..."
Chữ người khác viết sẽ có chỗ mình không đọc được, Ôn Trĩ Sơ rất chuyên nghiệp bắt đầu dịch vụ chăm sóc khách hàng sau khi khách hàng đã mua sản phẩm: "Tuân thủ nội quy của nhà trường".
Sắc mặt Quý Phong Trường sầm xuống: "Ai cần mày nhắc!".
Nhưng rất nhanh, lại có chữ cậu ta không đọc được: "Tương lai em nhất định sẽ tuân thủ nội quy của nhà trường, sau đó..."
Thực sự không thể đọc được bản kiểm điểm, Quý Phong Trường nói với Ôn Trĩ Sơ: "Sao mày không nhắc tao?"
Ôn Trĩ Sơ: "....cậu đưa tiền...!cậu nói gì cũng đúng".
Quý Phong Trường:.
.
.