“Nói lại lần nữa.” Lòng bàn tay phủ lên đầu gối đỏ ửng của cô, giọng Trình Ngộ vô cùng nguy hiểm, mười phần là nói bóng nói gió.
Tư Tuệ muốn giữ lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên để anh vuốt ve, mắt cong cong cười: “Bác sĩ Tiểu Trình, “bạn trai” tôi sẽ không bỏ rơi tôi. Nếu anh ấy đi vào thấy anh biến tôi thành bộ dạng này, anh nghĩ xem anh ấy có tức giận không? Nói cho anh một bí mật nhé, anh ấy sẽ gϊếŧ người.”
Trình Ngộ không tin cô nhưng nhìn Đường Tín có vẻ khá hung dữ: “Không phải do cô câu dẫn tôi sao?”
Ý cười trong mắt Tư Tuệ càng sâu hơn: “Bác sĩ Tiểu Trình khó chịu à?”
Muốn sướиɠ không đáng để dính líu tới sát nhân! Trình Ngộ muốn báo cảnh sát ngay lập tức, Tư Tuệ nhẹ nhàng mấp máy môi đỏ: “Bác sĩ Tiểu Trình, anh ấy có súng đấy.”
“Lạch cạch ——” Điện thoại rơi xuống bàn làm việc. Trình Ngộ lại giương mắt lên, hình như đang rất hoang mang, nhớ lại Tư Tuệ đầy ham muốn vừa câu dẫn mình. Anh đứng dậy đi về phía giường bệnh, vén màn che lên, nhìn thấy cơ thể trần trụi của thiếu nữ, trên người lại có thêm vài dấu hôn, dấu cắn, vết véo và máu đọng mới: “Cô…”
“Bác sĩ Trình không nhớ gì sao?” Tư Tuệ phát hiện ánh mắt của anh đã thay đổi, mở bắp chân trắng nõn ra, để nùng tinh đã lạnh chảy ra từ miệng huyệt: “Anh đã bắn vào trong tiểu huyệt của tôi mà? Không muốn thừa nhận sao? Nếu không muốn thì anh ngửi thử, nếm thử đi? Chỉ có điều bác sĩ phải phân biệt thật kỹ đấy. Kể từ lúc tôi bị luân gian, bị nhiều đàn ông bắn vào trong, “bạn trai” của tôi không cho tôi rửa.”
Anh vẫn cứng như cũ, nhưng đây chỉ là cảm giác của nhân cách kia chuyển sang nhân cách này thôi.
Lời Tư Tuệ nói còn dễ làm bụng dưới của anh khô nóng hơn lúc nhìn nam nữ giao hợp trong phim khiêu da^ʍ.
“Rất xin lỗi.” Trình Ngộ xin lỗi: “Tôi xử lý giúp cô.”
Tư Tuệ cảm giác Đường Tín đã chết ở bên ngoài rồi, kể cả có vào đây thì cũng không làm loạn. Hai chân cô bẻ thành hình chữ “M”, để mặc anh đùa nghịch. Nếu anh muốn làm cô, cô sẽ không phản kháng.
Đương nhiên, điều này sẽ khá khó khăn, lý trí của Trình Ngộ khống chế du͙© vọиɠ, đeo lại găng tay vào và xử lý thêm những miệng vết thương mà anh đã gây ra ở chỗ nhạy cảm.
Trình Ngộ giúp cô mặc quần áo, lấy các loại mẫu để chuẩn bị xét nghiệm.
“Bác sĩ Trình.” Cô gọi anh.
Trình Ngộ xoay người: “Sao vậy?”
“Nếu bây giờ tôi tố cáo anh tội cưỡиɠ ɠiαи thì có thành công không?”
“Có.” Anh có thể rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể cô nhưng dấu vết lưu lại sau khi làʍ t̠ìиɦ thì không thể rửa được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ dính trên ga giường cũng chưa kịp xử lý. Anh không nhớ rõ từng chi tiết “anh ta” giao hợp với Tư Tuệ. Trước đó là cô câu dẫn anh, vừa thẳng thắn và dâʍ đãиɠ, lại còn có một gương mặt trong sáng xinh đẹp, đôi mắt thuần khiết trong sạch. Nếu cô định khóc lóc kể lể chuyện bị cưỡиɠ ɠiαи thì mọi người chắc chắn sẽ tin.
“Bác sĩ Trình, tôi có thể trao đổi điều kiện với anh không?”
Trình Ngộ trả lời: “Được.”
“Anh nói anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, để tôi vào viện nằm, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với tôi.” Thấy biểu cảm giống như trai ngoan đàng hoàng của anh, cô cảm thấy hơi khó chịu: “Vừa nãy anh cũng được sướиɠ, nhỡ anh giả vờ có hai nhân cách thì sao, muốn thao tôi xong rồi không chịu trách nhiệm à? Hơn nữa, tôi sẽ chán nhanh thôi. Không chừng, anh còn chữa khỏi bệnh cho tôi.”
Lúc đầu cô bị Tư Mặc dạy dỗ, cô đã thử kháng cự thuốc kí©ɧ ɖụ©, kiềm chế ham muốn trong người. Sau đó lại giống như một con cɧó ©áϊ quỳ xuống chân Tư Mặc cầu xin anh thao huyệt đấy thôi. Cô thà không chữa khỏi cũng được.
“Có nhất thiết phải… yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không?” Dù sao, “anh ta” cũng đã ngủ với cô rồi. Anh phát sinh quan hệ với cô hai lần hay ba lần cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng ngủ với bạn gái người khác là vấn đề thuộc về đạo đức.
Tư Tuệ nhướng mày: “Bác sĩ Trình còn muốn chơi 3p sao?”