Người giao hàng tỏ vẻ đồng tình nhìn Thịnh Vũ: Còn trẻ mà đã đi tìm gái điếm, hơn nữa còn tìm một người dâʍ đãиɠ như vậy, cả đêm đều nhịn không được, còn muốn cắm cậu ta.
"Đồ của ngài đặt."
Thịnh Vũ nhận lấy, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Lúc Thịnh Vũ xoay người lại, Tư Tuệ đã khép hai chân, ngoan ngoãn yên lặng ngồi.
Thịnh Vũ nhìn tới nổi lên du͙© vọиɠ, cậu đi ngang qua chỗ cô rồi nhẹ nhàng hôn lên má: "Chị, đợi tôi."
Tư Tuệ nhất thời cứng đờ: "Được."
Thịnh Vũ thay vỏ chăn, trải ga giường, rửa tay sạch sẽ rồi mới đến chỗ cô, thấy cô đang cầm điện thoại cậu nghịch ngợm: "Tôi đặt đồ ăn tới, tôi sợ cậu đói, không có sức thao tôi."
Thịnh Vũ cũng không tức giận.
Lục Thù Từ thường xuyên kinh bỉ cậu, cũng thường xuyên vì cậu mà đánh người: bởi vì cậu có chút ngốc.
Nhưng lúc này, khi bị cô nghi ngờ về năng lực làm chuyện đó, cậu thẹn tới mức mặt bừng, phía dưới căng cứng đến phát đau, ý nghĩ muốn thao chết cô càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu quỳ xuống bên cạnh cô, nhấc hai chân của cô lên, muốn liếʍ rồi hôn tiểu huyệt phấn nộn của Tư Tuệ.
"Đừng mà." Tư Tuệ vươn tay ngăn cản.
Lúc cô còn là xử nữ, Tư Mặc cũng chưa từng liếʍ qua tiểu huyệt của cô.
Sau này có lẽ nhưng lão đại kia cũng ghét bỏ, dù sao thì nếu bọn họ muốn cô cũng không dám từ chối.
Khuôn mặt của Thịnh Vũ sạch sẽ như vậy, đôi môi đẹp đẽ như vậy, làm sao có thể đối với cậu tệ hơn Tư Mặc được.
Thịnh Vũ hôn lên mu bàn tay của cô: "Chị, tôi cũng đã nói qua, cả người chị đều rất đẹp, tôi xem trong phim, các cô gái kia đều cao trào."
Tôi cũng muốn chị vui vẻ.
Mà cậu cũng đã học những lời nói dâʍ đãиɠ để ra vẻ mình giống với cô.
"Thật không?" Khí nóng từ thiếu niên xuyên qua khe hở đi vào trong lỗ huyệt dâʍ đãиɠ, Tư Huệ ướt, giọng điệu mềm nhũn.
Thịnh Vũ nắm lấy cơ hội, cậu đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé trắng sáng mềm mại của cô, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, thành kính hôn lên mị thịt ướŧ áŧ phấn nột, cánh môi tiểu huyệt mấp máy toả ra mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ của sữa tắm.
Cậu không có kinh nghiệm nên đầu lưỡi cứ tùy ý khuấy đảo, không có quy tắc gì cả.
Tư Tuệ cũng là lần đầu được trải nghiệm, cô ngoan ngoãn đón lấy, từ từ cảm nhận kɧoáı ©ảʍ xa lạ nóng bỏng, sau đó phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Khi làm chuyện này, tiếng rêи ɾỉ chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, Thịnh Vũ thử dùng tay nắm lấy đùi cô rồi hung hăng bẻ ra, đầu lưỡi nóng ướt nhân cơ hội chen vào, càn quét các điểm mẫn cảm của cô, lúc cô co rút cao trào, miệng cậu chặn cửa huyệt của cô lại, nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ của cô xuống.
Lúc cô khẩu giao cho cậu, cậu đã muốn làm như vậy.
Sau khi đồ ăn được giao đến, Tư Tuệ ngồi cưỡi lên người cậu, tiểu huyệt lên xuống trên côn ŧᏂịŧ thô nóng của cậu, cố ý bón cậu ăn cơm, cố ý câu dẫu cậu khiến cậu không thể thoả mãn.
Không biết là vì được liếʍ đến thoải mái,
Hay là do tức giận.
Thịnh Vũ thuận theo cô, chịu đựng du͙© vọиɠ mà ăn cơm.
Sau khi Thịnh Vũ ăn no, đương nhiên là sẽ ăn Tư Tuệ.
Sau khi được nếm trải mùi vị, cậu càng muốn làʍ t̠ìиɦ với cô nhiều hơn.
Yêu tinh Tư Tuệ đã mở ra cánh cửa dẫn cậu đến thế giới mới, cậu cùng cô chơi đùa đủ các loại tư thế, cuối cùng thỏa mãn bắn ở trên giường một lần.
Sau khi bị cậu bắn tới bụng nhô lên, cả người Tư Tuệ đỏ bừng, ngón tay thon dài ma sát ở tiểu huyệt chứa đầu tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Em trai, còn muốn nữa không?"
Thể lực của Thịnh Vũ so với người cùng tuổi cũng chỉ ở mức bình thường.
Sau khi phát tiết xong, cậu chỉ muốn ôm cô ngủ.
Nghĩ đến việc có thể Tư Tuệ sẽ nói cậu không được, cậu dựa vào ý chí đó mà chống đỡ, thao tới khi Tư Tuệ ngủ mới nặng nề ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau,
Tư Tuệ chân trần bọc mình vào chiếc áo khoác gió nhăn nhúm vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, ai ngờ lại bị người đàn ông đứng canh ở cửa khách sạn kéo vào ngõ nhỏ.
Cô bị đè lên tường, không thấy rõ mặt của người đàn ông này nhưng theo như côn ŧᏂịŧ thô cứng đang kề sát vào mông cô, cô có thể đoán được côn ŧᏂịŧ của anh ta cũng có kích cỡ vô cùng lớn.
Tiểu huyệt bị Thịnh Vũ làm cả một đêm lại bắt đầu ướŧ áŧ.