Giang Nhiên cũng không biết chính mình về phòng bằng cách nào, chỉ biết bản thân có lẽ vừa phát hiện bí mật của Úc Tinh.
Hoa huyệt hồng hào non nớt kia cứ vẩn vơ trong đầu hắn, chờ hắn tỉnh táo lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên tay cũng nóng đến kinh người. Giang Nhiên hoảng loạn lấy khăn giấy lau khô, càng không dám đi vào nhà vệ sinh lúc này, chỉ có thể giả vờ xem như bản thân không trở về, nằm trên giường nhắm mắt cố gắng đi ngủ như trốn tránh.
Nhưng, cho dù Giang Nhiên trốn vào trong mơ vẫn không cách nào thoát được hình ảnh đấy.
Hắn biết rõ mình đang mơ. Bởi vì lần này trong mơ hắn lại thấy mình đứng ngoài cửa, còn đẩy cửa xông vào khi nghe Úc Tinh gọi tên mình.
Giang Nhiên nhìn thấy trong mơ Úc Tinh vừa thấy mình liền sợ hãi quay người lại nhìn, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy ngã ra đất, cơ thể cả hai dính lấy nhau.
Mọi việc xảy ra trong mơ đều phi logix, Giang Nhiên cũng không biết bản thân cởϊ qυầи áo lúc nào, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng rắn chen vào giữa hai đùi Úc Tinh.
“Úc Tinh……” Hắn cắn vành tai Úc Tinh, thấp giọng nói, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai đỏ rực ấy.
Úc Tinh vậy mà lại không giãy dụa, cậu đưa hai tay ôm cổ hắn, chủ động tách chân kẹp eo Giang Nhiên, mông dán lên dươиɠ ѵậŧ cọ sát.
Qυყ đầυ lớn cứ như vậy đâm thẳng vào hoa huyệt mềm mại, thuận lợi vô cùng, sướиɠ muốn chết.
Sau đó, hắn lại nghe được âm thanh rêи ɾỉ quyến rũ chết người của Úc Tinh.
“Giang Nhiên, a ha, sâu một chút…”
Trong mơ Giang Nhiên hành động hoàn toàn theo bản năng, hắn nâng eo, điều chỉnh một chút tư thế, mạnh mẽ đâm sâu vào hoa huyệt mềm mại.
“A, đầy quá, côn ŧᏂịŧ lớn đi vào hết rồi,” trong mơ Úc Tinh cứ như yêu tinh không ngừng hút dương khí của Giang Nhiên, hoa huyệt chặt chẽ bao vây dươиɠ ѵậŧ lớn, nước da^ʍ róc rách chảy ra mép thịt theo động tác đâm chọc của hắn.
Giang Nhiên một bên lung tung thao lộng, một bên không nhịn được hôn mặt Úc Tinh, hôn cánh môi mê người, đôi tay thoát khỏi cưỡng chế xoa nắn cặp mông tròn trịa, mười ngón tay xoa mạnh, ấn sâu vào cánh mông no đủ.
“A… sướиɠ quá… hức a, Giang Nhiên…” Úc Tinh đáng thương cầu xin, gương mặt vốn lạnh nhạt nay cũng phiếm hồng ửng đỏ làm ngũ quan tinh tế càng thêm quyến rũ, làm người ta có cảm giác chỉ muốn chà đạp ức hϊếp cậu đến lúc cậu khóc nức nở dưới thân mình.
Giang Nhiên cảm giác suy nghĩ bản thân như tách làm hai, một nửa biết rõ bản thân đang nằm mơ, lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, một nửa là người tham dự, nghe được tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© của Úc Tinh lại càng hưng phấn, hắn cứ như máy đóng cọc điên cuồng thao làm, cơ bụng cùng mông thịt va chạm với nhau phát ra tiếng vang thật lớn. Rất nhanh Giang Nhiên liền không chịu được gầm một tiếng lớn, côn ŧᏂịŧ chôn sâu bên trong hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi như đạn bắn bắn toàn bộ vào tử ©υиɠ.
Cảnh cuối cùng trong mơ là Úc Tinh ôm chặt hắn, cả hai dán sát nhau.
Tỉnh dậy từ trong mơ, Giang Nhiên thậm chí có hơi hoảng hốt, nhất thời không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Mất tận hai phút hắn mới có thể thoát khỏi giấc mơ mê người đó. Giang Nhiên nằm trên giường, tựa như mất hết sức lực khép hai mắt, hô hấp còn hơi hỗn loạn.
Không ngoài dự đoán, dưới quần ướt đẫm.
Hắn mộng tinh.
Bây giờ là sáu giờ sáng, hôm nay Giang Nhiên không có tiết học vốn dĩ không cần dậy sớm như vậy nhưng Giang Nhiên cần phải xử lý sạch sẽ hiện trường trước khi bị Úc Tinh thức giấc, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Đến lúc hắn tắm xong, giặt sạch qυầи ɭóŧ đi ra Úc Tinh mới rời giường.
Nhìn thấy hắn, Úc Tinh có chút ngạc nhiên, thậm chí là hoảng hốt, cậu còn phá lệ chủ động nói chuyện với hắn: “Cậu về lúc nào vậy?”
Giang Nhiên bị hỏi cũng giật mình, chuyện xảy ra trước hôm qua làm hắn cảm thấy lo lắng, không dám nhìn thẳng mắt Úc Tinh, chỉ có thể đáp qua loa: “Tôi vừa về không lâu, ồn quá cậu không ngủ được sao?”
“A,” Úc Tinh nhẹ nhõm thở phào, theo thói quen muốn kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng lại nghĩ đến người này đã vài ngày không ở nhà, cứng ngắc nói thêm mấy câu:
“Không có, tôi đặt đồng hồ báo thức.”
Hai người ăn ý với nhau muốn che giấu chuyện đã xảy ra tối hôm qua, đều cất giữ suy tư riêng của mình, trong buổi sáng ngắn ngủi này không khí giữa cả hai so với khi trước hòa thuận hơn hẳn.
Sau hôm nay, Giang Nhiên lại dọn đồ từ kí túc xá về nhà.
Hắn cũng không biết rõ suy nghĩ của mình, chỉ biết sau hôm ấy, bản thân cứ vô thức bị Úc Tinh thu hút.
Mối ngày trở về ngôi nhà chung của cả hai có bóng dáng Úc Tinh dường như đã trở thành một việc đáng để Giang Nhiên mong đợi, cho dù Úc Tinh rất ít nói hay thể hiện cảm xúc gì, hai người vẫn như cũ không ai nói gì, nhưng Giang Nhiên có thể nhận ra được một chút gần gũi từ cậu, tựa như vết nứt nhỏ trên mặt băng.
Hắn cố ý ngồi phòng khách chờ thêm một chút thời gian chỉ vì muốn nói với Úc Tinh vài câu.
Nhật kí của Úc Tinh vẫn như trước xuất hiện trong suy nghĩ hắn, chỉ tiếc là gần đây nó không nhắc gì về hắn.
Đến một buổi chiều muộn thứ sáu nọ, Giang Nhiên đi liên hoan với mấy người bạn cùng lớp bên ngoài mới thấy nhật ký hôm nay được cập nhật sớm hơn hai tiếng.
【Ngày 22 tháng 9 năm 202x, một ngày nhiều mây 】
【 Không thể cứ như vậy nữa, Úc Tinh. Mày như vậy có khác gì thằng biếи ŧɦái chứ. Mày đối diện với du͙© vọиɠ của mình đi. Mày cần một người bạn tình hợp tính lâu dài, chỉ cần ham muốn được thỏa mãn rồi thì sẽ không ảo tưởng mơ mộng nữa. 】