Cô Vợ Nhỏ Dễ Thương: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Đi

Chương 40: Cô dám đánh tôi

Hả? Cô ta không gọi chị gái cô ta sao?

Ninh Kiều Kiều giật mình quay lưng lại nhưng không thấy Nhiễm Văn Hiên ở bên cạnh, chắc vì không có Nhiễm Văn Hiên nên Hàn Lộ cũng không thèm giả vờ.

“Tiểu Kiều, cô ta là ai?” Bách Hiểu hỏi.

Ninh Kiều Kiều quay lưng về phía Bách Hiểu, lạnh giọng nói: “Hàn Lộ, tôi xin đính chính lại với cô, tôi là Ninh Kiều Kiều!”

Bách Hiểu giật mình, Ninh Kiều Kiều!

Ninh Kiều Kiều vẫn chưa nói cho Bách Hiểu biết chuyện mình đổi họ, tất nhiên Bách Hiểu không biết, nhưng trong tình huống này Bách Hiểu cũng không ngắt lời Ninh Kiều Kiều hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Hàn Lộ nhếch miệng cười giễu cợt, nhìn Ninh Kiều Kiều khinh thường nói: “Cô thật sự muốn dùng họ của người mẹ đã chết của cô sao? Tên cô còn xấu như vậy!”

“Hàn Lộ!” Đột nhiên Ninh Kiều Kiều đứng dậy, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào Hàn Lộ, hai tay cô siết chặt đầy giận dữ.

Mối quan hệ giữa cô và Hàn Lộ vẫn luôn rất căng thẳng, khi Hàn Lộ đến nhà họ Nhiễm, trước mặt Nhiễm Quốc Đào cô ta luôn cưng chiều cô nhưng sau lưng lại chỉnh cô không biết bao nhiêu lần!

“Ai yo! Sao vậy? Muốn đánh người sao?” Hàn Lộ châm chọc nói.

“Hàn Lộ, mau xin lỗi mẹ tôi đi!” Hai mắt Ninh Kiều Kiều đỏ bừng vì tức giận.

“Ha ha…” Hàn Lộ bật cười, mặc kệ có bao nhiêu người nhìn cô ta ở nơi công cộng, cô ta vẫn dùng ánh mắt hung ác nhìn Ninh Kiều Kiều, gằn từng chữ nói:

“Tại sao tôi phải xin lỗi cô? Cô là cái thá gì? Ninh Kiều Kiều? Cảm giác bây giờ không nhà không cửa thế nào? Cảm giác làm chó hoang như thế nào? Ngay cả người đàn ông cô thích cũng không cần em nữa! Cô thật tội nghiệp!”

“Chát!” Ninh Kiều Kiều tát mạnh vào mặt Hàn Lộ! Lòng bàn tay tê dại.

“Trời ơi!” Có tiếng cảm thán trong nhà hàng.

Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Hàn Lộ đang che mặt: “Tôi nói cho cô biết Hàn Lộ! Tôi luôn biết cô tên gì! Cô cho rằng đẩy tôi ra khỏi nhà họ Nhiễm thì cô và mẹ cô sẽ thắng sao? Cô sai rồi! Đó là bởi vì tôi khinh thường tranh giành với cô! Tôi đã nói đó là một điều đáng thương, đúng không? Cô không đáng thương sao? Có phải cô và mẹ cô rất sợ rằng Nhiếm Quốc Đào sẽ cho tôi tiền không? Đặc biệt là sợ khó khăn lắm mới chuyển vào biệt thự rồi lại chuyển ra ngoài? Về phần cô và Nhiễm Văn Hiên... Tôi chỉ có thể nói: Một con cɧó ©áϊ xứng với một con chó!”

Trước giờ Bách Hiểu chưa bao giờ thấy Ninh Kiều Kiều hùng hổ như vậy, hoàn toàn sững sờ.

Ninh Kiều Kiều luôn tỏ ra thờ ơ với thế giới, thỉnh thoảng sắp xếp trực ban trong lớp không công bằng, cô cũng không nói gì. Hơn nữa, Bách Hiểu đã nhận ra thân phận của Hàn Lộ từ trong lời nói của Ninh Kiều Kiều, lập tức cau mày trừng mắt nhìn Hàn Lục, tức giận nói.

Ít nhiều gì Bách Hiểu cũng biết những chuyện trong nhà Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều đã phải đi làm thêm ở bên ngoài để trả học phí, riêng việc này Bách Hiểu đã không thể chấp nhận được rồi!

Đã đến giờ ăn trưa, nhưng trong nhà hàng lại không một tiếng động, mọi người đều nhìn về phía bàn của Ninh Kiều Kiều, thậm chí có người còn dùng điện thoại di động quay phim.

Hai cô gái phía sau Hàn Lộ vốn định muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như dao của Ninh Kiều Kiều thì có chút rụt rè, không dám tiến lên.

Hàn Lộ che mặt từ từ quay đầu lại, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, gằn từng chữ nói: “Ninh Kiều Kiều, cô dám đánh tôi sao?”

“...”

Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Hàn Lộ.

Đánh cô ta thì sao? Đánh cô ấy là còn nhẹ!

“Cô dám đánh tôi?” Hận ý lộ ra ánh mắt càng lúc càng nặng, trừng mắt nhìn Ninh Kiều Kiều: “Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi?”

Hàn Lộ tức giận muốn xông lên, đưa tay muốn đánh Ninh Kiều Kiều, nhưng lúc này một tách trà đổ chính xác vào mặt Hàn Lộ.

“A!”

Hàn Lộ che mặt hét lên, trà vẫn còn hơi nóng.

Ninh Kiều Kiều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Bách Hiểu.

Bách Hiểu đứng thẳng người, đặt mạnh tách trà xuống bàn, khuôn mặt quả táo đáng yêu hung hăng nhìn Hàn Lộ, nhỏ giọng quát: “Cô thử đánh một cái cho tôi xem!”

Hàn Lộ ôm mặt kêu đau đớn, đồng thời nói cô ta muốn cảnh sát.

“Bách Hiểu!”

Nghe Hàn Lộ muốn báo cảnh sát, Ninh Kiều Kiều có chút hoảng hốt.

Không phải cô sợ Hàn Lộ báo cảnh sát, mà là Bách Hiểu... Cha mẹ Bách Hiểu đều là quan chính phủ, nếu như Bách Hiểu bị bắt đến đồn cảnh sát, như vậy không phải là bôi nhọ cha mẹ cô ấy sao.

Thế nhưng, Bách Hiểu lại thờ ơ xua tay, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm từng số một, vẻ mặt hung ác mắng Hàn Lộ: “Cô định báo cảnh sát sao? Tôi báo giúp cô!”

Ninh Kiều Kiều muốn cướp điện thoại ngăn chặn hành vi của Bách Hiểu, nhưng đã quá muộn, cuộc gọi mà Bạch Hiểu gọi đã được kết nối.

Ninh Kiều Kiều ánh mắt chìm xuống, xong rồi!

Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều, Bách Hiểu, Hàn Lộ và ba cô gái đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Ninh Kiều Kiều và Bách Hiểu bị nhốt trong một phòng, Hàn Lộ và ba cô gái bị nhốt trong một căn phòng khác.

Vừa vào chưa được bao lâu, Ninh Kiều Kiều đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, theo sau là giọng nói của Triệu Mỹ Hoa, muốn dàn xếp gϊếŧ chết Ninh Kiều Kiều.

“À, bà ta chính là mẹ kế của cậu sao?”

Bạch Hiểu ở trong phòng nghe vậy vô cùng tức giận, đứng dậy muốn xông ra ngoài, lại bị cảnh sát mắng.

“Thành thật ngồi xuống cho tôi!” Cảnh sát nói.

Bách Hiểu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát, cắn môi, không cam tâm ngồi xuống ghế.

Cảnh sát mắng âm thanh truyền đến từ ngoài cửa của Triệu Mỹ Hoa, tiếng mắng của Triệu Mỹ Hoa ngừng lại, một lát sau, lại có một trận tiếng bước chân đi xa, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Ninh Kiều Kiều và Bách Hiểu lẳng lặng ngồi xuống, thỉnh thoảng Bách Hiểu nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng xung quanh có cảnh sát, mặc dù cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi Ninh Kiều Kiều nhưng cũng không thể mở miệng.

Một lúc sau, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi về phía phòng của bọn họ.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên vẻ với vẻ mặt ủ rũ đang đứng ở cửa.

“Cha.” Giọng nói yếu ớt của Bách Hiểu truyền đến từ bên cạnh.

Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn Bách Hiểu, nghe thấy cha Bách Hiểu hừ lạnh một tiếng, Bách Hiểu lập tức cúi đầu.

Mặc dù tính cách Bách Hiểu sôi nổi, nhưng thực ra cô ấy là một cô gái tốt, đừng nói đến việc vào đồn cảnh sát, thậm chí chưa bao giờ cô ấy bị giáo viên phê bình.

Cha của Bách Hiểu là một quan chức, đã mắng Bách Hiểu không thương tiếc trước mặt cảnh sát và đưa Bách Hiểu ra ngoài.

“Cha chờ một chút, mang Kiều Kiều đi!” Bạch Hiểu không sợ chết kêu lên. “Câm miệng! Xem con kết giao bạn bè như thế nào, trở về cha sẽ xử lý con!” Cha của Bách Hiểu không nói một lời bèn dẫn cô ấy ra khỏi phòng, giọng nói của Bách Hiểu từ hành lang truyền đến, yêu cầu mang cô theo cùng… Mọi người rời đi, cửa phòng thẩm vấn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Ninh Kiều Kiều và một cảnh sát.