Là nên nói cô vô dục vô cầu hay là nên nói cô rụt rè nhát gan, hoặc là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện?
Chưa từng có một người phụ nữ nào giống như cô, có anh làm chỗ dựa vững chắc nhưng lại sợ người khác biết!
“Nhìn thấy em gái bốn mắt thì tôi đã đoán được cậu ở chỗ này.”
Đột nhiên giọng nói của Kha Kiêu vang lên, đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc trầm xuống, Ninh Kiều Kiều cũng ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.
Chỉ thấy Kha Kiêu lịch lãm đi về phía bọn họ, trên tay cầm theo một chai rượu vang đỏ, dọc đường hấp dẫn vô số sự chú ý của phụ nữ.
Anh ta thực sự mang rượu đến đây...
Hai mắt Ninh Kiều Kiều lóe lên, giả vờ như không biết gì, quay đầu đi tiếp tục ngắm cảnh đêm.
Kha Kiêu ngồi xuống bên cạnh Úc Thiếu Mạc, đôi mắt đào kín đáo liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, đưa chai rượu cho nhân viên phục vụ mở ra, nhìn Úc Thiếu Mạc nói: “Tôi nói cậu cũng thật sự là, nhanh như vậy đã vội vàng mang ra khoe khoang?”
Khoe khoang...
Khoe khoang cái gì?
Mặc dù không nhìn Úc Thiếu Mạc và Kha Kiêu, nhưng tiếng nói chuyện của hai người lại lọt vào tai Ninh Kiều Kiều không sót một chữ nào, khoảng cách gần như vậy, cô không muốn nghe cũng không được.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng hừ một tiếng khiến người ta không biết là anh đang có ý gì, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, có chút không vui nói: “Gọi người!”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, con ngươi vừa đảo qua lại nhìn về phía Kha Kiêu, giật mình, ngoan ngoãn cụp mắt xuống gọi: “Kha tiên sinh.”
Kha Kiêu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc đầy ẩn ý, phải biết rằng cho tới bây giờ lão nhị Úc gia này chưa từng để cho phụ nữ của mình gọi anh ta. Điều này có nghĩa là… thật sự khác biệt?
Kha Kiêu vui vẻ, cũng không nói vừa rồi ở trong toilet đã gặp qua Ninh Kiều Kiều, cười tủm tỉm nhìn Ninh Kiều Kiều nói: “Đừng gọi Kha tiên sinh, tôi lớn tuổi hơn, gọi anh Kiêu…”
Anh Kiêu...
Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Kha Kiêu, trên người nổi đầy da gà.
“Hay là gọi Kha tiên sinh đi!” Đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc, nghe có chút không vui.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho rùng mình.
“Úc Nhị, cậu như vậy thật nhàm chán…”
Kha Kiêu bĩu môi, bắt đầu nói chuyện với Úc Thiếu Mạc.
Một Úc Thiếu Mạc cũng đã đủ hấp dẫn hỏa lực, hiện tại còn có thêm một Kha Kiêu.
Nhất thời bàn này của Ninh Kiều Kiều trở thành trung tâm chú ý của nhà hàng, ánh mắt bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cô.
Đàn ông thì chỉ muốn biết hai tài năng trẻ tuổi nhất và quyền lực nhất thành phố G đang nói về nội dung thương mại gì, các cô gái không có gì khác ngoài việc đoán cô gái ngồi đối diện Mạc thiếu và Kha thiếu là ai...
Úc Thiếu Mạc gần như không chạm vào miếng bít tết thơm nức nở trước mặt, anh và Kha Kiêu cầm một ly rượu vang đỏ từ từ thưởng thức.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài.
“A!”
Ninh Kiều Kiều đang ngậm bít tết đột nhiên kêu lên, cô vốn là trung tâm của cơn bão lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đặt ly rượu xuống, đứng lên đi vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh Ninh Kiều Kiều, kéo cô vào lòng, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Cắn lưỡi sao?”
Trước mặt mọi người, anh ôm cô như lẽ đương nhiên, Kha Kiêu liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, nhếch môi, giơ tay nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng về phía Úc Thiếu Mạc, lắc đầu.
“Vậy cô gọi tên quỷ gì?” Úc Thiếu Mạc nhíu mày.
Ninh Kiều Kiều giật mình, nuốt bít tết xuống, nói: “Tôi biết cô ta là ai!”
“...” Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, chờ cô tiếp tục nói tiếp.
“Cô ta là một ngôi sao! Bạch Tuyết! Người vừa nói chuyện với anh ở đây!” Ninh Kiều Kiều có chút hưng phấn hét lên.
“Phì!”
Gia giáo tốt đẹp của Kha Kiêu bị phá vỡ, anh ta vừa uống rượu vừa phun một ngụm rượu vào trong ly, mắt đào mang theo ý cười có chút mập mờ nhìn Ninh Kiều Kiều.
Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc dần dần trở nên khó coi, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều: “Cô không biết sao?”
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: “Lúc đầu tôi không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi! Lúc trước tôi đã cảm thấy cô ta rất quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi.”
Ninh Kiều Kiều chỉ cảm thấy hình như đã gặp người phụ nữ đó ở đâu rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra, mãi cho đến khi cô lơ đãng nhìn thấy quảng cáo phát trên màn hình lớn bên ngoài mới chợt nhớ tới.
Bạch Tuyết! Đây chính là ngọc nữ minh tinh đang nổi tiếng hiện nay!
Sở dĩ Ninh Kiều Kiều biết tên Bạch Tuyết là vì Bách Hiểu chính là fan của Bạch Tuyết, lúc trước khi đi học, cô ấy thường xuyên nhắc tới bên tai Ninh Kiều Kiều.
“Tôi nói em giá này, người có tiền bao nuôi nữ minh tinh không cần ngạc nhiên như vậy chứ?” Kha Kiêu đùa giỡn liếc mắt nhìn Úc Thiếu Mạc một cái.
Ninh Kiều Kiều giật mình, đồng ý gật đầu, nói: “Không có gì ngạc nhiên cả!”
Cũng không phải là cô cảm thấy kỳ lạ gì, chỉ là vừa nhận ra Bạch Tuyết thì có chút kích động và không thể tin mà thôi.
Kha Kiêu cười như không cười nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Kha Kiêu, làm sao vậy? Cô vừa nói gì sai sao?
“Ăn cơm! Nói nhiều như vậy không sợ nghẹn chết cô sao?”
Đột nhiên Úc Thiếu Mạc đẩy Ninh Kiều Kiều ra khỏi ngực, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giống như cô nợ anh rất nhiều tiền.
Ừ... Thực sự là nợ rất nhiều tiền.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần dần thu liễm lại, dừng một chút, im lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Cậu xem cậu kìa, thật dọa người.”
Mắt đào phong lưu của Kha Kiêu khẽ nhướng lên, nhìn Úc Thiếu Mạc với ánh mắt vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái, cúi đầu nhìn Ninh Kiều Kiều vùi đầu ăn cơm, đôi mày xinh đẹp cau lại.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy cô kích động hưng phấn nhắc tới Bạch Tuyết như vậy, trong đầu anh đột nhiên hiện lên những lời Bạch Tuyết nói, “Cô ta đặc biệt lưu cho bọn họ thời gian ở riêng với nhau” trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Trên đường từ nhà hàng trở về, Úc Thiếu Mạc lái xe thể thao, mím môi không nói một lời.
Ninh Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt dây an toàn trước ngực, cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt không còn một giọt máu.
Lúc đến Úc Thiếu Mạc là đua xe, bây giờ là say rượu cộng thêm đua xe!
Trước mắt Ninh Kiều Kiều chỉ còn lại đèn hậu của chiếc xe không ngừng lắc lư, Úc Thiếu Mạc lái xe thể thao một đường như đi ở chốn không người, gầm rú lao về biệt thự.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe thể thao dừng lại ở cửa biệt thự, Úc Thiếu Mạc mở cửa xe xuống xe, lạnh giọng quát: “Xuống xe!”
Ninh Kiều Kiều giật mình, cởi dây an toàn ra, vừa mới mở cửa xe, đột nhiên bàn tay của Úc Thiếu Mạc từ bên ngoài vươn vào, gần như là kéo cô xuống xe.
“Úc Thiếu Mạc.”
Ninh Kiều Kiều một đường bị kéo đi về phía biệt thự, hoảng sợ nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, gần như là chạy mới có thể đuổi kịp.
Cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ở chỗ nào?
“Mạc thiếu.”
Nữ giúp việc nhìn thấy vẻ mặt Úc Thiếu Mạc như muốn ăn thịt người, đều sợ hãi đứng sang một bên.
“Ra ngoài!” Úc Thiếu Mạc nổi giận gầm lên một tiếng, đám nữ giúp việc lập tức hoảng sợ chạy tán loạn.