Cô Vợ Nhỏ Dễ Thương: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Đi

Chương 27: Thời hạn hợp đồng

Bả vai đều bầm tím, rõ ràng là đã bôi thuốc khử trùng.

Ninh Kiều Kiều mơ hồ nhớ rõ Úc Thiếu Mạc đã cắn cô, hơn nữa còn không phải chỉ có bả vai này, hình như trên lưng cũng bị anh cắn.

Lần này còn đau hơn cả lần ở khách sạn Hoàng Cung, giống xương tất cả xương cốt trên người cô đều đặt sai chỗ.

Ninh Kiều Kiều mặc quần áo xong, đưa tay cầm thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, nhìn qua một lượt…

“Cạch.”

Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Ninh Kiều Kiều giật mình, lập tức đặt thuốc vào trong chăn, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

“Ninh tiểu thư, cô tỉnh rồi?”

Lục Nghiêu từ ngoài cửa đi vào.

Ninh Kiều Kiều không đeo kính, híp mắt nhìn Lục Nghiêu: “Anh Lục, sao anh lại ở đây?”

“Tôi vẫn luôn ở chỗ này, vừa rồi Mạc thiếu bên kia muốn một văn kiện, cho nên tôi mới rời đi một lát.” Lục Nghiêu nói.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, gật đầu.

Xem ra vừa rồi bác sĩ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lục Nghiêu, hiểu nhầm Lục Nghiêu là bạn trai của cô.

Ninh Kiều Kiều không ngốc, cô biết rõ vì sao cô ở trong bệnh viện nên cúi đầu không nói nữa.

Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, thở dài nói: “Cô Ninh, thật ra là Mạc thiếu đưa cô tới, chỉ là công ty có việc nên anh ấy mới rời đi, anh ấy vừa mới từ nước ngoài trở về, rất nhiều hợp đồng còn chờ…”

“Lục tiên sinh.” Đột nhiên Ninh Kiều Kiều ngắt lời Lục Nghiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: “Tôi muốn biết khi nào thì hợp đồng tôi ký sẽ hết hạn?”

Úc Thiếu Mạc là một người có sở thích đặc biệt, lúc trước Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không nghĩ tới điểm này! Bây giờ cô rất muốn biết sự tra tấn như vậy, khi nào cô mới có thể thoát khỏi nó.

Lục Nghiêu có chút ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: “Lúc cô Ninh ký tên không nhìn thời hạn trên đó sao?”

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lắc đầu.

Lúc ấy trong đầu cô đều nghĩ đến mẹ Trương, căn bản không có tâm trạng để xem.

Nhưng không phải là vấn đề thời gian sao, có gì đặc biệt? Chẳng lẽ thời gian rất dài sao?

Ánh mắt Ninh Kiều Kiều trong veo như một viên ngọc đen, căn bản không lừa gạt người khác. Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn Ninh Kiều Kiều và nói: “Cô Ninh, về thời gian chấm dứt hợp đồng đó... Là ngày Mạc thiếu chán ghét cô.”

“...”

Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.

“Nói cách khác trước khi Mạc thiếu nói dừng thì quan hệ giữa cô và Mạc thiếu sẽ không thể chấm dứt.”

Lục Nghiêu lại nói.

Một lúc lâu sau, Ninh Kiều Kiều mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt không thể tin nhìn Lục Nghiêu, mở miệng hỏi: “Vậy... Vậy tôi có thể hỏi, những tình nhân trước kia của anh ấy, bình thường đều phải làm bao lâu?”

Nếu hợp đồng này chỉ có Úc Thiếu Mạc mới có thể kêu dừng, vậy ít nhất cũng cho cô biết thói quen trong quá khứ của anh.

Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, nói: “Người lâu nhất là hai mươi bảy ngày.”

Cô muốn hỏi thăm hứng thú của Mạc thiếu đối với những người phụ nữ kia có thể duy trì bao lâu?

Lục Nghiêu bình tĩnh lắc đầu, có chút đồng tình nhìn Ninh Kiều Kiều.

Cô rất thông minh, nhưng cô đã sai về điều đó.

Bởi vì trong số những tình nhân trước kia của Mạc thiếu, chưa từng có một người nào có thể làm cho Mạc thiếu không khống chế được, phải đưa vào bệnh viện.

Hơn nữa Mạc thiếu cũng chưa từng cảm thấy hứng thú với cô gái nào cỡ tuổi này.

Bây giờ Lục Nghiêu có thể khẳng định, với sự hiểu biết của anh ta về Mạc thiếu, Mạc thiếu nhất định vô cùng có hứng thú với Ninh Kiều Kiều!

Nếu không làm sao có thể trở về sớm hơn hai ngày? Còn vừa xuống máy bay đã đi thẳng về biệt thự!

Ngay cả vị trạch nam nữ thần Bạch Tuyết vốn được sủng ái nhất kia cũng đều bị vứt sang một bên.

Ninh Kiều Kiều không biết suy nghĩ của Lục Nghiêu lúc này, chỉ là sau khi nghe Lục Nghiêu nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Nói cách khác thì cảm giác mới mẻ của Úc Thiêu Mạc đối với phụ nữ sẽ không duy trì quá một tháng!

Như vậy thì cô chỉ cần cố gắng chống đỡ qua hết tháng này là được!

Đến lúc đó chắc chắn Úc Thiếu Mạc sẽ mất hết hứng thú với cô, mở miệng để cho cô đi, như vậy cũng coi như trả lại ân tình mà anh đã giúp cô.

Vậy thì nhịn đi, một tháng thôi!

Sau khi nghĩ thông suốt, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiêu cười cười, nói: “Tôi biết rồi, cám ơn anh Lục tiên sinh.”

Cô thì biết những gì, một con cừu nhỏ không biết gì cả.

Lục Nghiêu lắc đầu, nói: “Không cần. Cô có đói không? Tôi sẽ gọi ít đồ ăn cho cô.”

Lục Nghiêu nói xong thì lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, Ninh Kiều Kiều nhìn Lục Nghiêu hỏi: “Tôi có thể biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Bây giờ? Mười một giờ bốn mươi sáng, có chuyện gì vậy?” Lục Nghiêu nói.

Buổi sáng...

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, là đang nói sáng hôm sau sao?

Đã qua một đêm, nhưng hôm qua cô phải làm việc trong quán bar!

“Lục tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, điện thoại di động của tôi ở đây…”

Ninh Kiều Kiều đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa theo bản năng, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn kia, giật mình, cúi đầu.

“Mạc thiếu.” Lục Nghiêu đứng lên cung kính gọi.

Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hơi nhíu mày không vui.

Vừa rồi lúc nói chuyện với Lục Nghiêu còn cười vui vẻ như vậy, nhìn thấy anh thì lại bày ra dáng vẻ muốn chết không muốn sống nữa?

“Đang nói chuyện gì?” Úc Thiếu Mạc hỏi với giọng lạnh như băng, anh ném chìa khóa xe lên bàn trà, phát ra tiếng vang thật lớn.

Ninh Kiều Kiều giật mình, cả người kín đáo co rúm lại.

“Ninh tiểu thư vừa mới tỉnh lại, tôi đang chuẩn bị gọi đồ ăn cho cô ấy.” Lục Nghiêu nói.

Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương, lạnh giọng nói: “Tôi cũng ăn ở chỗ này.”

Mạc thiếu cũng muốn ăn ở chỗ này?

Lục Nghiêu kinh ngạc nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, lại nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều trên giường, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, lập tức nói: “Mạc thiếu chờ một chút, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Lục Nghiêu bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, trong phòng lại yên tĩnh lại.

Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn chăn, trong phòng giống như có một loại áp lực vô hình đang áp bức cô, khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

Úc Thiếu Mạc dựa vào ghế sô pha, mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, anh nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tôn quý càng ngày càng mất kiên nhẫn.

“Ninh Kiều Kiều!”

Lần thứ hai Úc Thiếu Mạc gọi tên Ninh Kiều Kiều, giọng nói so với lần đầu tiên càng lạnh hơn.

Ninh Kiều Kiều giật mình, ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nhìn Úc Thiếu Mạc.

“Tôi đến đây không phải để nhìn anh nhăn mặt với tôi!”

Ánh mắt Úc Thiếu Mạc nhất thời tối sầm lại.

Nhăn mặt...

Ninh Kiều Kiều giật mình, mấp máy môi giải thích: “Tôi không phải... Tôi không có…”

Cô không nhăn mặt, mà là cảm thấy có chút sợ hãi.

Hơn nữa cô có tư cách gì mà nhăn mặt với Úc Thiếu Mạc?

Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của cô bối rối, nhìn anh đầy áy náy, thậm chí còn lắp bắp nói xin lỗi.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, lạnh giọng nói: “Nể tình bây giờ cô đang bị thương, tôi không so đo với cô! Lần sau, tôi sẽ cho cô biết phải làm gì khi là tình nhân của người khác!”

Ninh Kiều Kiều sững sờ, hai mắt ảm đạm, cô cúi đầu, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”

Chỉ một tháng thôi, cô sẽ nhịn cho qua.