Cẩm Nguyệt bị hành động Cố Bân chọc tới, mơ màng tỉnh dậy. Giương đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Cố Bân, lộ ra một nụ cười tươi.
"Ca ca sớm." Bởi vì đêm qua quá điên cuồng nên cổ họng có chút khàn đặc, nhưng cũng không mấy ảnh hưởng tới thanh điệu ngọt ngào của nữ hài.
"Nguyệt Nguyệt sớm." Cố Bân chuyên chú nhìn tiểu thiên sứ trong lòng ngực, nếu thời gian ngừng hẳn ở đây thì tốt biết mấy.
Nhưng giây tiếp theo thiếu nữ lại phá tan bầu không khí này, nói đến Cố Bân chỉ cảm thấy miệng lưỡi khát khô.
"Ca ca còn khó chịu không? Nguyệt Nguyệt có cần giúp ca ca nữa không?" Cẩm Nguyệt chỉ đơn thuần quan tâm Cố Bân mà thôi, ai ngờ cự vật đang trôn trong cơ thể nàng lại to ra một vòng.
Cẩm Nguyệt hậu tri hậu giác, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Bân, "Ca ca vẫn khó chịu sao?"
Cố Bân hơi hơi hé miệng không biết nên nói cái gì, đây là chuyện hắn lừa nữ hài. Nàng thuần khiết như vậy, hắn lại làm ra việc xấu hổ bất kham.
Nhưng lúc này hắn cũng không thể giải thích, Cố Bân muốn đắm chìm trong nó.
Hắn lên tiếng, "Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt có thể giúp ca ca một lần nữa thì tốt rồi."
Cẩm Nguyệt nghe xong ngoan ngoãn gật đầu, đi theo từng động tác thọc vào rút ra của nam nhân mà thở dốc rêи ɾỉ, cứ như vậy một cuộc “tập thể dục” trước khi rời giường đã bắt đầu.
Một tràng tính ái vui sướиɠ tràn trề cuối cùng cũng kết thúc, Cố Bân ôm nữ hài vào phòng tắm nghiêm túc rửa sạch một lần. Nhìn đến thân thể thảm không nở nhìn của nữ hài, Cố Bân vừa đau lòng lại vừa thỏa mãn.
Cả đêm hoa huyệt bị lăn lộn có chút sưng đỏ, hai cánh hoa vốn khép kín giờ hơi hé mở lộ ra phần thịt phấn hồng bên trong. Như bị thao chín, muốn khôi phục chắc cũng cần phải một đoạn thời gian.
Cố Bân thương tiếc hôn hôn nữ hài, đem nàng ôm về phòng, hảo hảo nghỉ ngơi, sau đó chạy lên chạy xuống lấy nước cùng thức ăn, bộ dáng kia làm quản gia và người hầu trong nhà cứ tưởng rằng tiểu thư bị bệnh.
Nhưng sau lần này Cố Bân cũng không dám làm thêm hành động gì. Tuy rằng rất nhớ thân thể nữ hài, nhưng hắn không thể mãi sa ngã mà đi lừa gạt nàng cùng hắn làm chuyện đó.
Cứ thế tần suất sinh hoạt của hai người được khôi phục lại bình thường, Cẩm Nguyệt cảm thấy Cố Bân không khó chịu nên không tìm nàng hỗ trợ làm việc sung sướиɠ kia cũng chả có gì bất bình thường. Những dấu vết trên người cũng sau một ngày liền đã khôi phục lại như thường, rốt cuộc nàng cũng khác người bình thường, khả năng khôi phục nhanh cũng không có gì bất ngờ.
Mà Lâm Tử Phong nhìn tinh thần sớm nắng chiều mưa của Cố Bân, rõ ràng mấy ngày trước còn đang dục cầu bất mãn nay lại kiểu rượu đủ cơm no, người không biết còn tưởng hắn bị khùng.
Lâm Tử Phong nghĩ ngày đó hắn rời đi coi bộ đã xảy ra chuyện gì, mà xem dáng vẻ kia của Cố Bân xem ra tiến triển rất thuận lợi. Sách, tuy rằng ngày đó Lâm Tử Phong chủ động giúp đỡ anh em hắn một phen, nhưng hiện tại nội tâm lại phi thường khó chịu.
Nhớ tới tiểu nha đầu kia, ánh mắt Lâm Tử Phong trầm xuống, không khỏi khen mệnh Cố Bân thật tốt nha. Hâm mộ rồi ghen ghét cứ như vậy rầm rì sản sinh trong lòng hắn.
Bên này Lâm Tử Phong rối rắm nghẹn khuất hồi lâu xong cuối cùng cũng có một ngày nhịn không được, hắn lựa thời điểm Cố Bân vắng mặt liền đi tìm Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt bị Lâm Tử Phong kéo lên sân thượng không người, trực tiếp đem nàng áp lên tường.
Cẩm Nguyệt ngây ngốc nhìn người bạn luôn nói những thứ gây lú của anh trai. Gãi gãi đầu.
Nàng lúc này cũng chỉ có thể lễ phép nói: "Học trưởng có việc sao?"
Lâm Tử Phong lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào môi nữ hài, "Hắn hôn qua?"
Một câu không đầu không đuôi, Cẩm Nguyệt đầu tiên chính là ngốc ra, sau đó mới phản ứng lại, rất thật thành gật đầu.
Có câu trả lời, không biết vì sao trong lòng Lâm Tử Phong lại cháy lên một cổ lửa giận, hắn trực tiếp véo cằm nữ hài làm nàng ngẩng đầu lên.
"Hắn là anh trai em!" Lâm Tử Phong cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.
Cẩm Nguyệt bị bắt ngẩng đầu nhìn nam nhân hình như đang tức giận, mờ mịt chớp đôi mắt, không biết chính mình nên làm gì.
"Cho dù không có huyết thống hắn cũng là anh trai em!"
Cẩm Nguyệt lúc này thật sự không biết nên nói cái gì, loại vấn đề rối rắm này có lo cũng phải là Cố Nguyệt hay Cố Bân chứ có liên quan gì tới người nam nhân này, nàng tự nhiên muốn biết thêm a.
Lâm Tử Phong nhìn bộ dáng không biết có cái gì không đúng liền giận sôi máu. Hắn không nói những thứ vô nghĩa nữa, cúi đầu hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ hồng, đầu lưỡi trực tiếp phá vỡ khớp hàm ngậm chặt thành công đoạt đất, cứ như là muốn đem hơi thở nam nhân khác tẩy sạch, sau đó làm nữ hài chỉ lưu lại duy nhất hơi thở thuộc về hắn.
"Ngô......" Tự dưng bị hôn Cẩm Nguyệt có chút ngốc, nàng bị bắt thừa nhận nụ hôn này, đôi mắt long lanh phủ lên tầng hơi nước, hô hấp dồn dập thở hổn hển.
Bên kia Lâm Tử Phong cũng không hảo là mấy, nữ hài so với hắn tưởng tượng còn muốn ngon miệng hơn, thử một lần liền sẽ không bao giờ từ bỏ được.
Một trận trôi qua, Cẩm Nguyệt mới bình phục lại, nàng ổn định hơi thở, ngẩng đầu thực nghiêm túc nhìn về phía Lâm Tử Phong.
"Học trưởng thích em sao?"
Lâm Tử Phong bị câu hỏi của Cẩm Nguyệt làm cho nghẹn họng, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng lựa chọn trầm mặc không có trả lời.
Không có đáp án, mày Cẩm Nguyệt nhíu lại, như đang gặp một vấn đề nan giải khó giải quyết.
"Lúc anh trai hôn em, anh ấy nói thích em, muốn hôn em, yêu em, chiếm hữu em."
"Học trưởng hôn em cũng là thích em sao?"
"Học trưởng cũng muốn yêu em, chiếm hữu em sao?"
Lâm Tử Phong nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của nữ hài, hắn đột nhiên không biết chân nên để nơi nào, hắn lần đầu tiên biết được nữ hài trước mặt có bao nhiêu đơn thuần tốt đẹp, nàng đáng giá có được một tình yêu chân thành.
Vậy hành động của hắn trong lúc này là làm sao? Là vì hứng thú nhất thời? Du͙© vọиɠ? Hay vẫn là hắn đã thích nàng?
Lâm Tử Phong nghe câu hỏi trắng ra của nữ hài quả thật không nói lên lời. Cẩm Nguyệt nhìn thấy Lâm Tử Phong như chạy trối chết đi về, lại lần nữa lưu lại vẻ mặt mộng bức. (vẻ mặt sửng sờ ngây ngốc)
Cẩm Nguyệt tỏ vẻ đàn ông thật khó hiểu a!!!!!
Nhưng chuyện này Cẩm Nguyệt cũng không để trong lòng, có trời mới biết lúc Cẩm Nguyệt đang cầm điện thoại lướt web thì điện thoại tự động bắn ra một cái giao diện quảng cáo, Cẩm Nguyệt vốn định tắt đi, lại thấy được những hình ảnh trong quảng cáo.
Từng khối thân thể nam nữ trần trụi xếp trồng lên nhau. Có nam nhân đang ăn vυ' của nữ nhân, có dùng cự vật xấu xí thao huyệt nữ nhân.
Tiêu đề đều rất lộ liễu 【 cường bạo nữ sinh cao trung 】;【 em gái dâʍ đãиɠ bị ta thao đến triều xuy 】;【 bị thầy giáo thao đến mất khống chế 】
Nhìn đến cái đó mặt Cẩm Nguyệt liền đỏ. Lúc cùng Cố Bân làm những việc này tuy rằng cảm giác thực thẹn thùng, nhưng hiện tại nàng mới biết nguyên nhân sinh ra phân thẹn thùng kia đến từ nơi nào.
Cẩm Nguyệt nhanh chóng đem trang web tắt đi, nhắm mắt lại nằm trên giường. Lăn lộn một hồi vẫn không ngủ được, cái giao diện kia làm nàng sinh ra cường đại lòng hiếu kỳ.
Cẩm Nguyệt cuối cùng cũng khuất phục trước nó, cứ như ăn trộm lén lút vào khôi phục lại phần lịch sử đã xóa, mở ra【 em gái dâʍ đãиɠ bị ta thao đến triều xuy 】
Cẩm Nguyệt mang tai nghe vào, tiếng rên rĩ cùng thở dốc bên trong làm người nghe mặt đỏ tim đập. Nhìn cảnh nữ nhân liếʍ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, lại xem vυ' nữ nhân bị nam nhân giống như si hán gặm cắn liếʍ mυ'ŧ. Nam nhân sẽ dùng sức thao khai hoa huyệt nữ nhân, thọc vào rút ra đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào trong đó, nhìn hạ thể nữ nhân giống như mất khống chế phun ra một cổ chất lỏng trong suốt, thân thể co rút run rẩy.
Cẩm Nguyệt xem xong đem video tắt đi, lộ ra lỗ tai hồng hồng, nàng lúc này đều có chút không dám hô hấp, như là mới làm chuyện gì xấu vậy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~