Nhân Ngư Omega Gả Vào Nhà Hào Môn

Chương 14: Lợi dụng

Bên trong khách sạn, Du Thanh cảm giác có gì đó không đúng, lần trước, khi cậu bị đuổi gϊếŧ, cũng có cảm giác không ổn. Lúc này đây, có phải hay không lại có người muốn gϊếŧ cậu? Ví dụ như Diệp Hải Sinh cùng Tần Miên mới vừa gặp lúc nãy.

Nhưng đó cũng không phải là điều gì đáng lo ngại, nếu bọn họ dám động vào cậu, cũng đừng trách cậu đánh trả.

Nhân ngư luôn cảm thấy bọn họ có đặc quyền, xã hội đối với bọn họ cũng đầy khoan dung độ lượng. Du Thanh đối với nhân ngư cũng không có khoan dung như vậy, cũng không cho rằng mọi người đều là cùng giống loài liền đối tốt với nhau, làm ơn đi, cậu từ trước nay không có đem chính mình cùng những nhân ngư đó đặt cùng một chỗ.

Không phải cậu xem thường những nhân ngư tự nhiên cùng nhân ngư cải tạo, mà là bởi vì cậu có ký ức từ lúc bắt đầu sinh sống ở biển rộng, đối với sinh vật trên đất bằng không có cảm giác thân thuộc.

"Chị Dâu." Đạt Lý Nhĩ đã tới từ sớm, không dám để Lôi Mông chờ hắn, không muốn lại bị kéo vào danh sách đen.

Một người bạn khác của Lôi Mông là Sở Tiêu, tình huống Sở gia tương đối phức tạp, hơn hai mươi năm trước, Sở gia mất đi một đứa con. Đứa bé kia là con của nhị phu nhân, bị người của tam phu nhân cố ý vứt bỏ, mới sinh ra không mấy ngày đã bị ném vào trong biển, không còn một mẩu xướng.

Mặc kệ nhị phòng cùng tam phòng của Sở gia có mối quan hệ như thế nào, cũng không thể tính là tốt. Người thân của tam phu nhân thích ai xác thật là quyền tự do cá nhân, và người ấy cũng có thể tùy tiện đem tiểu hài tử ném xuống biển.

Dưới tình huống như thế, Tam phu nhân vẫn còn bảo vệ thân thích, nói muốn làm giám định bệnh tâm thần, còn giúp thân thích chạy trốn.

Ha hả, ngươi cho rằng người khác là ngu sao, cũng bởi vì như vậy, Sở gia một đại gia tộc lớn như vậy đã phân chia từ sớm, hành động của những người ở tam phòng cũng làm những người khác thập phần khϊếp sợ. Đây là hành động đáng sợ tới mức nào, hại tánh mạng của con người, liền bởi vì không còn xương cốt, mà nói rằng không phải là thật sự muốn lấy mạng đứa nhỏ, nói rằng đứa trẻ kia không chừng còn được người cứu.

Cứu cái gì mà cứu, cũng không thử nhìn xem địa điểm làm ra hành động này, chung quanh cũng không có người nào. Trông cậy vào người máy đi ngang qua dùng tia hồng ngoại rà quét cứu người sao? Cũng không phải địa phương nào cũng có người máy.

Kết quả, mâu thuẫn nội bộ của Sở gia ngày càng lớn, nhị phòng cùng tam phòng sụp độ, đại phòng cũng không muốn cùng tam phòng có nhiều tiếp xúc.

Sở Tiêu là nhị phòng, hắn không phải thuộc nhà lớn nhất, lại cũng không phải nhỏ nhất. Cùng Đạt Lý Nhĩ không giống nhau, trên mặt hắn không có nhiều tươi cười như vậy, không phải thuộc dạng hoa hoa công tử, cũng không phải loại người tùy tiện. Bề ngoài hắn có thể cùng bạn tỏ vẻ ôn hòa mà cười, quay đầu lại liền đem bạn tiến vào đại lao.

Tâm cơ, âm hiểm, phúc hắc, tàn nhẫn...... Có người hình dung Sở Tiêu chính là người như vậy.

"Chị dâu." Sở Tiêu nhìn thấy Du Thanh, cũng kêu một tiếng, nếu là người Lôi Mông nhận định, hắn tất nhiên là sẽ kêu đối phương một tiếng chị dâu.

"Xin chào." Du Thanh nhớ rõ Đạt Lý Nhĩ, hắn chính là đối tượng lần đầu tiên cậu xem mắt.

Du Thanh có chút không nói nên lời, đây là tình huống gì, chẳng lẽ là Lôi Mông muốn Đạt Lý Nhĩ tìm nhân ngư?

"Thật trùng hợp." Đạt Lý Nhĩ sao lại không biết nghi hoặc trong lòng Du Thanh, đương nhiên không thể làm bạn tốt sụp đổ: "Ta......"

"Hắn cảm thấy mình tuổi còn trẻ, không muốn treo mình lên một thân cây thắt cổ chết." Lôi Mông đánh gãy lời Đạt Lý Nhĩ nói, hắn không cho rằng Đạt Lý Nhĩ có thể nói ra lời dễ nghe, chi bằng để hắn nói.

"......" Đạt Lý Nhĩ không nghĩ tới Lôi Mông thế nhưng lại đoạt lời của hắn: "Đúng vậy, bên ngoài thế giới lớn như vậy, ta còn muốn nhìn xem một chút."

Cái gì mà nhìn một chút, hắn nhìn như vậy nhiều năm rồi.

Đạt Lý Nhĩ làm sao có thể nói chính mình mật báo cho Lôi Mông, hiện tại Du Thanh cũng chỉ là Du Thanh, không phải Úc Nhân.

Sở Tiêu nhìn Đạt Lý Nhĩ, không nói gì, bất kể bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến quan hệ của họ, vậy cũng không có gì.

"Đạt Lý Nhĩ, Sở Tiêu." Lôi Mông giới thiệu hai người họ với Du Thanh, đơn giản nói tên, những nội dung khác có thể nói riêng. Hơn nữa, người trong lòng cũng không phải là gả cho Đạt Lý Nhĩ hay Sở Tiêu, cũng không cần thiết biết nhiều chuyện như vậy. "Vợ của ta-Du Thanh."

Lôi Mông phi thường nghiêm túc mà giới thiệu Du Thanh với bạn bè của mình, không thể để cho bọn họ xem thường Du Thanh.

Thời điểm Lôi Mông cùng Đạt Lý Nhĩ, Sở Tiêu nói chuyện phiếm, Du Thanh không mở miệng, không có gì để nói, nếu đã không thân thiết mà còn chen vào nói, rất tẻ nhạt, cũng dễ dàng làm người khác cảm thấy cậu cố tình. Không nói lời nào, bị người ta nghĩ mình cao lãnh, cũng có thể bị coi là thẹn thùng.

Tốt, Du Thanh tỏ vẻ cậu hiện tại rất thích thân phận nhân ngư, bởi vì những người này sẽ không cùng cậu thảo luận chuyện về nhân ngư, liền đem cậu xem như không khí.

"Ăn đi." Lôi Mông cũng không dám quên người trong lòng, gắp đồ ăn cho Du Thanh: "Chúng ta ngày thường chính là nói những đề tài này, còn có chuyện công tác. Nếu là cảm thấy nhàm chán, có thể xem quang não." Lượn trên Tinh Bác, xem tiểu thuyết, xem truyện tranh......Đều không có vấn đề.

Lôi Mông không phải không muốn thê tử hòa nhập với bạn bè của hắn, nhưng chuyện này không phải nói suông là được. Nếu như cậu ấy không muốn tham gia, cũng không ép buộc phải làm vậy, mỗi người đều có vòng bạn bè chính mình.

Sở Tiêu thấy Lôi Mông biểu tình ôn hòa, cũng không nói thêm gì, đó là tự do của đối phương. Hắn cũng không cảm thấy chính mình không được tôn trọng, Lôi phu nhân cùng bọn họ vốn dĩ không thân, chính quan hệ giữa những người xa lạ, nếu là người xa lạ, vậy thì đừng nên hy vọng tự nhiên sẽ trở nên quen thuộc.

Cố tình ép phải quen thuộc, cũng không phải là một hành vi tốt, ngược lại sẽ cảm thấy bị nhàm chán.

Xuất từ gia đình bình thường thông qua cải tạo nhân ngư gả đến hào môn, không biết quy tắc hào môn , thậm chí còn có thể làm trò cười.

Sở Tiêu không phải một người thích đi nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của người khác, chỉ cảm thấy Lôi phu nhân nhìn qua không kiêu ngạo không siểm nịnh, hy vọng đối phương sẽ không bị cái gọi là cuộc sống hào môn áp đảo và biến thành một người vì giàu có mà làm chính bản thân trở nên xa lạ.

"Trái kiwi hương vị không tồi." Du Thanh nói, cậu có thể yên lặng mà ăn.

Sở gia tam phòng, Tần Miên đến tìm Tam phu nhân. Cậu cùng Sở tam phu nhân có chút quan hệ thân thích, Sở tam phu nhân thực thích Tần Miên.

Bởi vì Sở tam phu nhân năm đó trợ giúp vị thân thích kia mưu hại nhị phòng chạy trốn, nàng ở Sở gia địa vị liền xuống dốc không phanh, hiện tại còn mang danh Sở gia Tam phu nhân. Nhưng Sở gia đã sớm phân gia, tam phòng bên này phát triển cũng không có tốt như hồi đó.

Sở tam phu nhân cho rằng đây đều là nhị phòng cố tình áp chế bọn họ, nhưng cũng không có cách nào.

"Dì." Kêu là kêu dì, kỳ thật là chị họ, Tần gia không bằng Sở gia, mặc dù Sở gia đã sớm phân chia, nhưng là Sở gia lại vẫn là phát triển rất tốt. Nguyên nhân chính là vì như thế, Tần Miên mới phải phi thường nỗ lực mà lấy lòng Sở tam phu nhân.

Tần Miên cùng đứa trẻ bị hại ở nhị phòng không cách biệt tuổi tác, Sở tam phu nhân thời trẻ còn muốn đem Tần Miên đưa đến nhị phòng, nói là muốn nhị phòng nhận nuôi, cũng coi như là bồi thường, bồi thường một nhân ngư.

Sở gia nhị phòng sao có thể đáp ứng, người của nhị phòng suýt chút nữa cầm chổi sắt đem Sở tam phu nhân đuổi ra, này Sở tam phu nhân không khỏi thật sự không biết xấu hổ đi.

Cố tình Sở tam phu nhân không cảm thấy chính mình sai, còn cho rằng nhân ngư tự nhiên thưa thớt, nhị phòng nuôi lớn Tần Miên, chẳng khác nào nhiều thêm một cái liên hôn, quá tốt.

"Miên miên." Sở tam phu nhân nhìn thấy Tần Miên tới, trên mặt mang theo ý cười: "Hôm nay như thế nào lại đến đây?"

"Con trồng được một chút hoa quá, nhớ tới người, liền mang đến." Tần Miên đem quả rổ đặt lên bàn, tiến lên kéo tay Sở tam phu nhân.

"Không đi gặp vị hôn phu kia của con sao?" Sở tam phu nhân biết Tần Miên thực thích Diệp Hải Sinh.

"Đã gặp rồi." Tần Miên biểu tình cô đơn, ngay sau đó lại cười nói: "Ngài quan trọng hơn."

Sở tam phu nhân chỉ cảm thấy Tần Miên đang ra vẻ kiên cường: "Có phải hay không cậu ta lại cho con một sắc mặt không tốt? Thật là, Miên Miên của chúng ta tốt như vậy, cậu ta có cái gì ghét bỏ, có phải hay không lại vì bạn trai cũ của cậu ta?"

Đúng vậy, rất nhiều người đều biết Diệp Hải Sinh có bạn trai cũ, biết bạn trai cũ Diệp Hải Sinh nhận tiền Diệp gia mà rời bỏ Diệp Hải Sinh, bọ họ đều thập phần đồng cảm Tần Miên.

"Không...... Không phải." Tần Miên hoảng loạn mà lắc đầu.

"Cái gì không phải, ta khẳng định." Sở tam phu nhân nói: "Các ngươi đính hôn lâu như vậy, cũng nên kết hôn, sớm một chút có hài tử, tình huống liền tốt lên rất nhiều."

"Này là phải xem anh Hải Sinh." Tần Miên một bộ dạng nghe lời Diệp Hải Sinh.

"Chờ người quay lại, để dượng người hỏi một chút." Sở tam phu nhân vỗ nhẹ Tần Miên tay.

Tần Miên nhấp môi, không có nói nhiều lời, trầm mặc là vũ khí tốt nhất, thủ đoạn tốt nhất.

Sở gia mạnh như vậy, có người Sở gia ra mặt, Diệp gia nhất định làm Diệp Hải Sinh sớm cùng cậu thành thân, Tần Miên không muốn chờ đợi. Phải tiêu diệt những người như Lôi phu nhân, kia cũng phải làm từng bước, phải có quá trình, không thể để cho người khác phát hiện đến ra cậu.

Sau khi đám người Lôi Mông dùng bữa xong, liền rời khỏi khách sạn.

Lôi Mông không muốn cùng bạn bè đến nới khác tiếp tục tụ tập, chỉ nói: "Không chậm trễ các ngươi tìm một nửa còn lại của mình, chúng ta đi trước."

"......" Đạt Lý Nhĩ và Sở Tiêu, có một nửa bên cạnh là ghê gớm sao.

"Gần đây có một trung tâm mua sắm, em có muốn đi dạo không." Lôi Mông hỏi.

"Không được." Du Thanh cự tuyệt, cậu hiện tại không nghĩ đến việc đó, đị dạo trung tâm mua sắm, cậu sẽ phải đi bộ rất nhiều:"Trở về đi."

"Đúng vậy, trở về." Đạt Lý Nhĩ cố ý liếc mắt một cái nhìn Lôi Mông, nhướng mày: Nhìn xem, trong lòng ngươi muốn trở về. Đạt Lý Nhĩ ngay sau đó lại nói: "Ăn uống no đủ liền mệt rã rời rồi, trở về nghỉ ngơi cũng tốt, đánh một giấc ngủ trưa."

Đạt Lý Nhĩ cân nhắc Lôi Mông có phải muốn cùng bạch nguyệt quang của hắn ngủ chung không?

"Nhàn rỗi sao?" Lôi Mông có chút muốn đá Đạt Lý Nhĩ, vẫn còn chưa ăn no sao, nói nhiều như vậy làm gì!

"Quân bộ có việc." Sở Tiêu mở miệng, đem Đạt Lý Nhĩ lôi đi.

Đạt Lý Nhĩ dùng sức mà vỗ tay Sở Tiêu: "Đừng kéo, ta chướng mắt ngươi."

"......" Sở Tiêu quyết định sau khi quay lại liền đưa Đạt Lý Nhĩ đến phòng huấn luyện, một nửa của hắn không phải Omega thì chính là nhân ngư, không có khả năng là Alpha như Đạt Lý Nhĩ, đừng hạt nói giỡn.

Sở Tiêu là một người phi thường lý tính, biết chính mình muốn làm cái gì, hắn khi đối mặt với một nửa khả năng không có tình cảm thâm tình, nhưng cũng sẽ có tôn trọng.

Du Thanh nhìn động tác Sở Tiêu, chỉ cảm thấy người này thích hành động, hơn là múa mép khua môi.

"Hắn có nhiều mưu lược, lời nói cũng không ít." Lôi Mông nói, chẳng qua thời điểm Sở Tiêu nói nhiều, đó không phải chuyện tốt.

"Không có việc gì, bọn họ cũng đủ tôn trọng tôi." Du Thanh không có bởi vì Đạt Lý Nhĩ cùng Sở Tiêu không cùng cậu nhiều lời, liền cho rằng bọn họ đối với cậu có thành kiến. Tất nhiên, vợ không thể cùng bạn bè của chồng nói nhiều như vậy

"......" Lôi Mông vốn tưởng chính mình cũng chỉ là đơn giản giới thiệu, cũng được, hắn xác thật muốn cho người trong lòng biết, bọn họ tuyệt đối không dám có ý tứ không tôn trọng Du Thanh, không có khả năng khinh thường Du Thanh.

Khuyên nhủ, khuyên nhủ, Lôi Mông tỏ vẻ chính mình đã bị thuyết phục, người trong lòng ở mọi phương diện đều nói đúng trọng điểm, luôn là như vậy chuẩn xác.