Nơi mẹ Triệu chọn là quán trà lớn nhất Ninh Giang, tên là tiệm trà Miểu Miểu.
Nghe rất mơ hồ, nhưng nơi này thường xuyên là nơi một số phú bà bàn tán về thị phi của giới hào môn.
Không có việc gì làm liền lập thành một nhóm, cùng ba năm người chị em tốt tán gẫu, trước kia Lâm Nhiễm từng đi cùng mẹ Triệu một lần, cảnh tượng đó có thể so với "Tiệc trà của mẹ kế".
Lâm Nhiễm đặt ở bên trong quả thực chính là tiểu bạch thỏ phát ra ánh sáng tinh khiết.
Thời gian hẹn gặp là bốn giờ chiều.
Những cuộc hẹn lúc trước, trong hai người nhất định sẽ có một người đến muộn, mẹ Triệu lần nào cũng sẽ đến muộn hai mươi phút.
Không bao giờ thay đổi, để thể hiện tầm quan trọng của bà.
Kỳ thật Lâm Nhiễm sớm đã đến rồi, cô ngồi trong quán cà phê đối diện với tiệm trà Miểu Miểu, cùng tầng với chỗ mẹ Triệu hẹn, ngồi ở đó đặt một ly latte, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn xem lúc nào mẹ Triệu đến.
Đúng với dự đoán của cô, lúc bốn giờ hai mươi, mẹ Triệu không nhanh không chậm xách chiếc túi Chanel của bà đi vào tiệm trà, ngồi xuống nơi đã hẹn.
Một phút cũng không kém.
Lâm Nhiễm vẫn ngồi tại chỗ không động đậy, tiếp tục lướt điện thoại, quả nhiên, đợi đến lúc mẹ Triệu ngồi vào chỗ chưa đến hai phút, điện thoại của Lâm Nhiễm vang lên.
Lâm Nhiễm muộn năm giây mới nhận điện thoại, lúc nghe điện thoại ngữ điệu có chút sốt ruột, "Chết tiệt! Người này có biết lái xe không vậy?"
Mẹ Triệu ở bên kia chần chừ hai giây, sau đó khó chịu nói: "Cô đang ở đâu?"
Lâm Nhiễm trả lời một cách đầy tự tin; "Trên đường."
"Nhiễm Nhiễm." mẹ Triệu hít sâu một hơi, lúc này mới miễn cưỡng gượng cười, "Mẹ đã đến tiệm trà Miểu Miểu rồi."
Lâm Nhiễm à một tiếng, trước khi mẹ Triệu bùng nổ nhanh chóng nói: "Tôi vẫn nhớ cuộc hẹn này, không phải rất sớm đã từ nhà đi sao? Ai biết hôm nay trên đường đi có chút tắc, tôi một lúc nữa sẽ đến, bà đợi một lát."
Ngữ khí không tử tế, mẹ Triệu nghe thấy rất không thoải mái, nhưng vẫn nói: "Mẹ biết rồi, vậy con trên đường đi cẩn thận, lái xe chậm một chút."
Lúc bà đang nói nửa câu sau Lâm Nhiễm mở miệng: "Ôi đệt! Người này có biết lái xe không vậy? Đèn đỏ mà vẫn đi!"
Trong điện thoại trầm mặc hai giây, mẹ Triệu khắc chế lửa giận, "Ra ngoài không mang theo lái xe à?"
Lâm Nhiễm: "Lái xe trong nhà đều được cử đi rồi, tôi chỉ đành tự mình ra trận."
Kĩ thuật lái xe của Lâm Nhiễm không tốt, vô luận là Lâm Nhiễm ngày trước hay là Lâm Nhiễm bây giờ, lúc thi bằng lái xe thì loạng choạng, thi xong bằng lái xe thì căn bản không bao giờ lái xe ra đường, dù sao ra ngoài đều có lái xe, một khi lái xe chính là sát thủ trên đường lớn.
Lâm Nhiễm vô cùng hiểu rõ bản thân, cho nên từ trước đến nay cô đều ngồi xe người khác.
Hôm nay đến đây cũng là lái xe đưa cô đi.
Mẹ Triệu cũng biết kỹ thuật lái xe của Lâm Nhiễm, ở trong điện thoại không cùng cô nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò vài câu lái xe cẩn thận, bà không vội, có thể tới muộn một chút.
Lâm Nhiễm liên tiếp đồng ý.
Nếu không phải có thể xuyên qua cửa kính nhìn đến khuôn mặt của bà, Lâm Nhiễm sẽ cho là thật.
Mẹ Triệu tắt điện thoại liền tức tối mà mắng vài câu, xem khẩu hình khi phát âm hình như là tốt nhất đâm chết cô.
Lâm Nhiễm ngồi ở đó chẹp một tiếng, sau đó bình tĩnh chơi điện thoại, thường xuyên ngẩng đầu liếc nhìn bà, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi đợi đến ba mươi phút, Lâm Nhiễm mới đứng dậy sửa sang quần áo một chút, trang điểm lại, đi đến tiệm trà đối diện.
Hôm nay cô mặc chính là trang phục rất phổ thông, áo sơ mi suông xẻ tà kết hợp với váy bó ngắn màu đen, lại đi giày cao gót năm phân, chân vừa mịn vừa dài lại vừa trắng, hào quang toả sáng khi đi trong đám người.
Ngoại trừ kiểu tóc đuôi ngựa hơi dài này.
Cho dù Lâm Nhiễm đã tận lực đem mái tóc này thu lại, nhưng kiểu tóc buộc đuôi ngựa này rất cao, không hợp với trang phục của cô, cô đi trên đường liền tự hỏi có cần phải đi làm tóc một chút hay không.
Đôi khi, không phải tóc dài thì sẽ đẹp, chọn một kiểu tóc thích hợp càng quan trọng hơn.
Giống Khương Tiểu Ngư, mái tóc đen dài thẳng khá hợp khí chất.
Lâm Nhiễm liền nghĩ đi nhuộm màu nâu hạt dẻ, lại uốn lọn sóng to.
Bước đầu tiên trở thành tra nữ, chính là lọn sóng to.
Khi đang nghĩ như vậy, cô đã đi vào tiệm trà, tới trước mặt mẹ Triệu.
Mẹ Triệu hôm nay mặc một thân đen rất trang trọng, bà có mái tóc xoăn dài ngang vai, khí chất dịu dàng, cười rộ lên còn có núm đồng tiền, cho dù đã sắp sáu mươi tuổi, nhưng hoàn toàn nhìn không ra, vô cùng trẻ trung.
Lâm Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt kia của bà, độc thoại nội tâm: cái này đại khái chính là sức mạnh của đồng tiền.
Lúc vừa lên lầu, cả người mẹ Triệu còn tản ra hơi thở khó chịu, nhưng vừa thấy Lâm Nhiễm đến, dường như lập tức thay đổi thành một người khác, cười kéo tay cô qua, "Nhiễm Nhiễm, lâu rồi không gặp, con lại đẹp lên rồi."
Lâm Nhiễm thoáng chút xấu hổ, cô rút tay từ trong tay của mẹ Triệu ra, mất tự nhiên cười cười, "Tạm được."
Tay mẹ Triệu treo trong không trung vài giây, sau đó lại ngượng ngùng buông xuống, trên mặt treo nụ cười khéo léo như trước, "Ngồi đi."
Lâm Nhiễm ngồi đối diện với bà, mẹ Triệu hỏi: "Uống gì?"
"Tùy ý." Lâm Nhiễm không quan tâm nói, lại ở lúc bà định gọi người phục vụ sửa miệng, "Trà xanh đi."
Sắc mặt mẹ Triệu khẽ biến, lại như trước giơ tay về phía người phục vụ nói: "Một ly trà xanh."
"Bà tìm tôi có việc gì?" Lâm Nhiễm chủ động hỏi.
Mẹ Triệu cười khẽ, giả vờ hòa nhã, "Hai chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy..."
"Đừng." Lâm Nhiễm đánh gãy lời bà, "Vẫn là người ngoài, giữ khoảng cách sẽ tốt hơn."
Mẹ Triệu: "......"
"Mẹ chỉ là ra nước ngoài một chuyến, làm sao khi trở về côoncùng Trác Thành lại ầm ĩ thành như vậy?" mẹ Triệu lập tức chuyển chủ đề, vẻ mặt thương tiếc, "Ai cũng nhìn ra được tình cảm của hai đứa rất tốt, có phải có hiểu lầm gì mới muốn ly hôn hay không? Nhiễm Nhiễm, con nếu bị ủy khuất thì nói với mẹ, mẹ thay con làm chủ. Mọi người thường nói, tu mười năm mới có thể chung thuyền, tu trăm năm mới có thể nên duyên vợ chồng, hai đứa đi tới con đường này cũng không dễ dàng, làm sao vừa nói ly hôn liền ly hôn?"
Lâm Nhiễm nâng ly trà xanh trước mắt lên, nhẹ nhàng thổi một chút, lá trà còn chưa chìm xuống ở trên mặt nước bập bềnh, cô nở nụ cười, mặt mày lãnh đạm, "Trà này không tồi."
Mẹ Triệu ngây người, không khí đột nhiên im lặng, nhưng tung hoành trong giới người giàu nhiều năm như vậy, mẹ Triệu cũng không phải là một người dễ đối phó, vừa cười vừa nói: "Nhiễm Nhiễm."
"Hả?" Lâm Nhiễm lạnh nhạt giương mắt, cười mà như không cười, "Làm sao vậy?"
"Lâm gia ở Ninh Giang cũng là một nhân vật có máu mặt, cô cùng Trác Thành ly hôn chuyện này đã hỏi qua Lâm tổng chưa?" mẹ Triệu bưng ly trà trước mặt lên, cử chỉ rất duyên dáng, khóe môi hơi gợi lên, "Đôi khi, đứa trẻ con tuỳ hứng thì cũng không sao, nhưng đừng thật sự ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, trong chúng ta ai cũng cần thể diện."
Nha, đây là lấy Lâm gia đến uy hϊếp cô?
Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn, "Tôi ở nhà sắp đến nửa tháng rồi, bà thấy sao?"
Mẹ Triệu nhất thời nghẹn lời.
"Hơn nữa, thứ mặt mũi này, cũng không phải là người khác cho, đều dựa vào chính mình mà giành được." Lâm Nhiễm không nhanh không chậm nói: "Ba tôi ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể có được quyền thế địa vị như hiện tại, khẳng định không phải một người như tôi có thể đánh bại, nếu tôi không ly hôn, sợ là mặt mũi của ba tôi mới bị tôi làm cho mất hết."
Lời nói vân đạm phong khinh này, mẹ Triệu nghe hiểu.
Ở cùng Triệu Trác Thành là khiến cho Lâm gia mất mặt, hoặc là quan hệ với Triệu gia làm cho Lâm gia hổ thẹn.
Triệu gia là dịch bệnh?
Mẹ Triệu hừ nhẹ một tiếng, "Ý tứ này là không ly hôn thì không được?"
"Đương nhiên." Lâm Nhiễm nhướng mày, đặt ly trà xuống, hai tay thanh mảnh trắng nõn đan vào nhau đặt trên bàn thuỷ tinh trong suốt, một đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm bà, "Nếu không, tôi đang nói chuyện vớ vẩn với bà? Đang chơi đùa với bà hả?"
Mẹ Triệu: "......"
"Ha." mẹ Triệu chế nhạo, cũng lười cùng cô giả vờ, "Đây mới là bộ mặt thật của cô, Lâm Nhiễm."
"Ở bên cạnh A Trác giả vờ đáng thương, ở bên chỗ ta giả vờ nhu thuận. Hai năm rồi, rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, hay là thấy thu phục không được tâm của A Trác mới biến thành như vậy? Cô nhìn dáng vẻ của cô xem!" Mẹ Triệu nhìn cô từ trên xuống dưới, sự chán ghét thể hiện trong lời nói, "Mặc toàn là cái gì! Đồi phong bại tục!"
Lâm Nhiễm cúi đầu nhìn chính mình.
Áo sơ mi cổ chữ V, chân váy bó ngắn, lộ ra cặp chân dài.
Trên đường lớn có rất nhiều kiểu trang phục này, mùa hè con gái đều mặc như vậy.
Mặc dù ở bữa tiệc của hào môn, bộ này của Lâm Nhiễm cũng thuộc loại trung thượng đẳng, còn chưa tới mức quá trớn.
Nhìn thấy mẹ Triệu một thân đen, cô liền nở nụ cười, "Bà rất rảnh?"
Mẹ Triệu: "???"
Lâm Nhiễm: "Nếu rảnh thì xem đứa con của bà mỗi ngày làm gì, nhìn chằm chằm tôi làm gì? Bộ dáng xinh đẹp của tôi làm vướng mắt bà?"
Mẹ Triệu: "......"
Bà nghiến răng nghiến lợi, "Lâm Nhiễm!"
Lâm Nhiễm giương mắt nhìn bà, sau đó trầm tĩnh tiếp tục uống trà, "Làm sao vậy?"
Mẹ Triệu nhịn lại nhịn, biểu tình trên mặt thay đổi vài lần, vẫn không thể nhịn xuống, "Lâm Nhiễm, cô có biết ly hôn có nghĩa là gì không?"
Lâm Nhiễm: "Tôi muốn nghe chi tiết."
"Cô hiện tại chính là đại diện cho thể diện của Lâm gia, A Trác chính là đại diện cho thể diện của Triệu gia, lúc trước hai đứa liên hôn còn chấn động cả Ninh Giang, ở thương giới có thể nói là hai kẻ mạnh liên thủ, hiện tại nói ly hôn liền ly hôn, cô cảm thấy cổ phiếu của hai nhà sẽ không dao động sao? Cô còn cho rằng vận mệnh của mình được nắm giữ ở trong tay chính mình sao? Hiện tại một nửa vốn lưu động của Lâm gia đầu tư vào Diệu Lệ, nếu bây giờ cô ly hôn, Lâm gia có thể vượt qua cuộc khủng hoảng tài chính sắp tới hay không vẫn còn là một ẩn số." Mẹ Triệu chậm rì rì phổ cập một đoạn kiến thức cho cô, Lâm Nhiễm ngoài mặt cũng nghiêm túc nghe, nhìn thấy biểu tình của Lâm Nhiễm, biểu tình của mẹ Triệu hoà ái một chút, bà nhìn Lâm Nhiễm, "Bây giờ, cô còn cho rằng ly hôn chỉ là chuyện giữa cô và A Trác không?"
Lâm Nhiễm nhún vai không hề nghĩ ngợi, "Không phải."
Mẹ Triệu thấy cô còn nghe khuyên giải, lộ ra nụ cười vui mừng, "Cô hiểu được là tốt rồi. Mẹ biết con là một đứa thông minh, con cùng A Trác dù sao vẫn là vợ chồng trẻ, hai đứa kết hôn sớm, tính tình của A Trác lại phong lưu không kiềm chế được, nhưng lúc trước không phải là con yêu phần tâm tính thiếu niên này của nó hay sao? Đàn ông mà, con không thể trông quá chặt, phải thả ra một chút, mặc kệ hoa thơm cỏ dại bên ngoài, nó sớm hay muộn vẫn phải trở về bên cạnh con. Dù sao con mới là bà Triệu trên danh nghĩa, những người phụ nữ đó, đều là không lên được mặt bàn*."
* Ở đây chỉ những người phụ nữ không có danh phận, không được công khai.
Lâm Nhiễm chớp mắt, giả vờ vô tội, "Cho nên bà cảm thấy có thể để Triệu Trác Thành tùy tiện ra ngoài tìm phụ nữ sao?"
Mẹ Triệu lắc đầu, "Cũng không phải. Chuyện này A Trác làm không phù hợp, đến lúc đó mẹ sẽ thay con giải quyết, nhưng cuối cùng sống cả đời với nhau vẫn là hai đứa, con cũng phải học cách dỗ dành nó, đàn ông mà, giống như một đứa trẻ, con không thể luôn giữ nó, khi cần thì quở trách nó, nhưng không thể quá đáng, bằng không nó nổi lên tâm lý phản nghịch, hôn nhân của hai đứa sẽ không bền vững."
Biểu tình tiếp nhận dạy dỗ của Lâm Nhiễm, khiến cho mẹ Triệu có chút hưởng thụ, bà nghĩ thầm: vẫn là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu.
"Nhiễm Nhiễm, không phải mẹ mắng con. Lần này con làm ầm ĩ lên là không thích hợp, A Trác ở bên này có chuyện gì, con có thể cùng mẹ thương lượng, chỉ là một người phụ nữ không lên được mặt bàn, điều kiện của A Trác lại xuất sắc, phụ nữ như vậy khẳng định không chỉ có một, con không thể vừa gặp loại chuyện này liền đề nghị ly hôn. Huống chi, lúc trước con cũng không phải không biết đến sự tồn tại của cô ta, lúc trước A Trác có thể vì con vứt bỏ cô ta một lần, liền chứng minh ở trong lòng A Trác, khẳng định là quan trọng hơn cô ta, con đã thắng từ sớm, hà tất phải để chuyện này trong lòng?"
Lâm Nhiễm gật đầu.
Mẹ Triệu lộ ra nụ cười, "Cái này đúng rồi, không cần để trong lòng, vị trí bà Triệu luôn là của con, con có thể yên tâm, mẹ sẽ giúp con."
Lâm Nhiễm lại gật đầu, nhưng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Triệu, nghiêm túc hỏi: "Dì à, Triệu Trác Thành biết bà nói Khương Tiểu Ngư là đồ vật không lên được mặt bàn không?"
Mẹ Triệu: "......"
"Đúng rồi." Lâm Nhiễm nhìn bà cười, một mặt vô tội, "Vừa nãy tôi phụ hoạ bà, chỉ là cảm thấy nghệ thuật nói chuyện của bà thật sự không tồi, nhưng vẫn còn thiếu chút điêu luyện."
"Lúc trước tôi đánh bại Khương Tiểu Ngư thành công gả cho Triệu Trác Thành, nhưng lại không phải vì anh ta thích tôi. Một tình yêu mà chỉ là mơ tưởng của riêng một người sẽ không có được kết quả, bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, để cho hai người bọn họ kết hôn không tốt sao?"
Mẹ Triệu: "......"
Lâm Nhiễm cười nhẹ, "Dì à, tôi khuyên bà vẫn là quản cho tốt bản thân đi, một người hiểu đại cục giống như bà, chắc hẳn gia đình rất hạnh phúc."
Mặt mẹ Triệu tái xanh.
Ai không biết ba Triệu Trác Thành là một công tử phóng đãng, trong giới thượng lưu Ninh Giang nổi tiếng thích làʍ t̠ìиɦ, mối quan hệ với Triệu Trác Thành cũng không tốt, cũng chính là mẹ Triệu có thể chịu đựng, bên ngoài là vợ chồng hòa thuận, kỳ thật trong nhà chính là cái vỏ rỗng lạnh như băng.
Cuộc hôn nhân của mẹ Triệu cũng thành công làm được giống như bà nói vậy: mặc kệ đàn ông bên ngoài phóng túng như thế nào, có thể lưu đến cuối cùng chỉ có chính thất.
Mẹ Triệu mặc cho cô châm chọc, ưỡn ngực ngẩng đầu như trước, trên mặt lưu lại vẻ kiêu ngạo của một phu nhân nhà giàu, cười nhạo nói: "Nếu lúc trước đã cảm thấy có thể gả cho tình yêu, bây giờ nên cố thủ với tình yêu của cô, cho dù không chiếm được tâm nó, người của nó như trước vẫn là cô."
Lâm Nhiễm cười ha hả, "Không thể nào, tôi không muốn lên con tàu hỏng đó với tấm vé này một lần nữa. Dưa hái xanh không ngọt, tôi đã thử qua, sẽ không hái nữa."
Mẹ Triệu nhất thời tức giận.
Lâm Nhiễm đang muốn đứng dậy rời đi, điện thoại của mẹ Triệu liền vang lên, là cuộc gọi video, bà nhanh chóng nhận điện thoại, còn chưa nói chuyện mắt đã đỏ lên.
Lâm Nhiễm đứng lên còn chưa kịp sửa sang lại váy, nhìn thấy mặt bà biến hoá nhanh chóng liền sững người, chỉ nghe bà cáo trạng nói: "A Thành, mẹ cùng Nhiễm Nhiễm ra ngoài nói chuyện một chút, không muốn các con ly hôn, mẹ cũng không biết......"
Còn chưa nói xong, nước mắt liền rơi xuống. Mắt bà đỏ lên, nước mắt lưng tròng, tỏ ra vô cùng đáng thương, người hơn năm mươi dùng giọng mềm mại nói chuyện, còn làm động tác thiếu nữ không hề uyển chuyển.
Lâm Nhiễm há mồm trợn mắt.
Triệu Trác Thành nổi giận, cách màn hình thét về phía Lâm Nhiễm: "Lâm Nhiễm, nếu cô dám động đến mẹ tôi, tôi sẽ gϊếŧ cô."
Lâm Nhiễm: "......"
Triệu Trác Thành: "Đừng đến làm phiền người nhà tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi chủ kiến đâu."
Lâm Nhiễm: "......"
Mẹ Triệu nói chen vào: "A Thành, con không nên trách Nhiễm Nhiễm, là của vấn đề của mẹ, mẹ không nên tự đến tìm Nhiễm Nhiễm......"
"Mẹ!" Triệu Trác Thành gọi bà.
Nước mắt mẹ Triệu tuôn rơi, "Hai vợ chồng các con không cần bởi vì mẹ mà mâu thuẫn, Triệu gia chúng ta cần người con dâu Nhiễm Nhiễm này, nó đối với con rất tốt lại yêu con, con cũng không nên phản bội nó......"
Triệu Trác Thành thấp giọng trấn an mẹ Triệu.
Lâm Nhiễm đứng tại chỗ, kéo váy mình, sự tình phát triển có chút vượt qua dự liệu, cô nhìn bốn phía, ghế lô đối diện có một đôi tình nhân đang cãi nhau, âm thanh không nhỏ, nhận thấy ánh mắt của cô nhìn qua, nữ sinh đang mắng người ngừng vài giây, hai người đối mắt, cô ấy dùng khẩu hình miệng hướng về phía cô nói: đánh trả đi.
Lâm Nhiễm:......
Mẹ Triệu cùng Triệu Trác Thành còn đang biểu diễn tiết mục mẫu tử tình thâm, mà Triệu Trác Thành gửi tin nhắn cho Lâm Nhiễm: Tôi cảnh cáo cô, đừng tiếp cận mẹ tôi! Mặc kệ là ai khuyên, tôi cũng sẽ không yêu cô! Cuộc hôn nhân này không ly hôn không được!
Lâm Nhiễm xem tin nhắn, lửa giận tăng lên, cô trực tiếp lớn tiếng hét một câu: "Triệu Trác Thành!"
Mẹ Triệu dừng lại trong giây lát.
"Anh có bản lĩnh thì gϊếŧ chết tôi! Cách một màn hình anh làm gì được?" sắc mặt Lâm Nhiễm không đổi đi đến bên cạnh mẹ Triệu, cánh tay dài vươn ra cầm ly trà, tức giận uống một ngụm, "Trà này, thật sự là con mẹ nó xanh!"