Không có gì có thể quan trọng hơn đùi dê nướng nóng hổi, nếu như có, vậy chỉ có thể là cả một con dê nướng.
Một kẻ mạnh chân chính sẽ không vừa đánh nhau vừa giải thích chiêu thức, càng sẽ không chờ đợi người khác ép buộc giải thích để kéo dài thời gian. Đạo sĩ dứt khoát bỏ nhánh cây đi, trở về bên cạnh tiểu vương gia.
Ánh trăng mãi luôn ôn hòa như nước, đạo sĩ mặc bạch y đứng ở dưới ánh trăng khiến y tựa như một vị tiên giáng trần nhanh nhẹn hạ xuống từ các vì sao, rõ ràng sát phạt quả quyết thủ đoạn như sấm rền, thế nhưng vẫn vân đạm phong khinh, trong sạch không tì vết.
Ánh mắt tiểu vương gia sáng quắc nhìn về phía đạo trưởng nhà hắn. Chỉ với bề ngoài mà nói thì hắn không kém với đạo sĩ, huyết thống ngoại tộc trung hòa làm giảm đi nét đoan chính và đoan trang của Mục Thị, dung mạo anh khí của hắn như đang ẩn giấu một lưỡi dao sắc, tuy là ngây thơ, nhưng che không nổi sự kiên định của tình thâm.
Những người xem tỉ võ đến ngây người vẫn duy trì một khoảng yên lặng lâu dài. Bọn họ đột nhiên phát hiện tiểu vương gia Mục Hành còn giống một con sói hơn Mục Tông đang ở trên ngai vàng, chỉ tiếc vị chiến thần trẻ tuổi này luôn đẹp trai không quá ba giây.
"Đạo trưởng —— "
Đạo sĩ đi tới càng gần, tiểu vương gia càng không thể giấu được nụ cười ở trên mặt. Hai mắt hắn sáng rỡ, hắn nâng hai tay lên, theo động tác ôm eo của đạo sĩ mà vòng tay qua ôm lấy cổ y, nghiễm nhiên biến thành dáng vẻ của một nàng dâu nhỏ như chó con bám người.
Thần tiên chạm đầu nhận trường sinh, đạo sĩ ôm eo hắn bay thật cao.
Đạo sĩ ôm tiểu vương gia lướt qua đất bằng, chạy thẳng tới phòng ăn. Đại sư phụ cẩn thận nướng đùi dê bị hai người rơi từ trên trời xuống làm cho kinh ngạc mà giật mình, tay thả gia vị run một cái, trong nháy mắt nhuộm cả cái đùi dê đỏ lừ.
Cũng may đạo sĩ có thể ăn cay, trừ thức ăn không có mỡ ra, y thích hết trăm vị của nhân gian, vả lại tiểu vương gia không chịu được cay, ăn một chút hạt tiêu đã đỏ mặt tía tai rồi, trông rất đáng yêu.
Đại sư phụ đạt tiêu chuẩn tuyệt không muốn làm kỳ đà cản mũi, tiểu vương gia vén tay áo lên, như gặp đại địch mà nhận lấy trách nhiệm nặng nề là cái vỉ nướng.
Nhớ lại năm đó, biên giới khổ hàn, trong quân doanh không có đủ mỡ, may lắm mới săn được con dê con hươu hoang làm một bữa ăn ngon. Hắn xung phong nhận việc định luyện kĩ năng nướng dê để gạ đạo trưởng xuống núi, nhưng lại không có kinh nghiệm nên đốt lửa quá mạnh, nướng một con dê tươi sống thành than, suýt nữa bị các huynh đệ chôn luôn trong tuyết.
Hôm nay, tình yêu tiếp thêm cho con người ta sức mạnh, kĩ thuật nướng của tiểu vương gia dần dần tiến bộ, hơn nữa đại sư phụ làm bước nền rất tốt, chỉ cần hắn không bị ngu đi nướng một mặt thì sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.
Đùi dê nướng với màu sắc mê người đã rất nhanh có hình có dạng, nước cốt chảy ra trên bề mặt bị lửa than nướng kêu tí tách tí tách, mùi thơm của thịt tràn vào khoang mũi với sự lan tỏa của gia vị. Đạo sĩ đoan chính ngồi ở trên cái ghế xếp nhỏ bên mép vỉ nướng, đôi mắt trong veo tràn đầy khát vọng.
Tiểu vương gia tự nhiên nảy sinh cảm giác trách nhiệm ở trong lòng. Hắn cầm dao nhỏ khoa tay múa chân trên đùi dê, cố ý chọn chỗ nướng chuẩn vị nhất mà hạ dao, chuẩn bị đút vào trong miệng đạo sĩ.
"Huynh nếm thử một chút xem mặn nhạt thế nào, nào —— chậm một chút, chậm một chút thôi đạo trưởng! Nóng!! Nóng đó!"
Răng môi khép mở, vô cùng tinh chuẩn, tiểu vương gia chưa kịp để thịt vào khay thái mỏng thì đã bị đạo sĩ tợp một miếng tha đi.
Ở bên ngoài hương vị hơi cay và cháy, bên trong nước cốt vô cùng đậm đà. Đại sư phó chế gia vị cực kỳ chuẩn, đủ loại nguyên liệu che đi vị gây của thịt dê, càng tôn thêm hương thơm đặc biệt của chính miếng thịt. Đạo sĩ nheo mắt lại hô hai tiếng, nước miếng không kịp nuốt trào ra mấy giọt bên khóe miệng.
"Huynh chậm một chút, cẩn thận bỏng mồm đó. Trước tiên huynh buông ra đi, đạo trưởng, đạo trưởng buông ra đi, ta xắt cho huynh —— "
"Không vòng vo. (*)"
Đạo sĩ bị nóng miệng nên nói năng không rõ, vốn dĩ nói không cần nhưng lại lầm bầm ra một tiếng chẳng rõ. Y như chém đinh chặt sắt lắc đầu một cái, sau đó dùng sức nhai kỹ thịt dê trong miệng.
(*) không cần: /bùyào/, không vòng vo: /bùrào/
Trước đây y nhiều nhất chỉ cướp được thịt khô từ mã phỉ và thương đội, loại thịt đó luôn nhạt nhẽo lại còn có mùi gây, hơn nữa lại cứng như đá vậy, chỉ có thể cầm mài nghiến răng.
Nhưng thịt dê ở trước mặt thì khác, đây là mùi vị tươi ngon nhất nguyên sơ nhất, ăn ngon hơn những thứ trước đây y ăn nhiều lần, thậm chí còn hơn cả bánh bơ hạt mè y tâm tâm tâm niệm niệm một lần.
Tay cầm kiếm nắm chặt lấy thịt dê bóng nhẫy, trên đạo bào thuần trắng trang nhã hơi dính một chút dầu. Đạo sĩ gặm gặm mấy cái, quai hàm phồng hết cả lên. Khi y ngẩng đầu lên lần nữa, bột tiêu cay đỏ chói điểm ở bên môi y, giống như là loại son diễm tục nhất.
Tiểu vương gia theo lý bị dáng vẻ lôi thôi của đạo sĩ chọc cho buồn cười, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không cười nổi. Đáy mắt của hắn nóng lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác cắt nhiều thịt dê hơn, xếp chỉnh tề vào trong khay.
Hắn nhớ tới lúc mới bắt đầu, hắn vẫn cảm thấy trong trẻo lạnh lùng hời hợt mới là bản tính của đạo sĩ, nhưng cho tới bây giờ, thần tiên ở trên núi trọi vì hắn mà bị cuốn vào thế tục, vì hắn mà xuống núi, vì hắn mà đánh nhau trả thù, cùng hắn đi tới đầu đường phố chợ ăn thịt nướng khoai lang nướng, cùng hắn ăn uống phê pha ở nơi hành cung không có chút hình tượng này.
Cái gọi là vui mừng nói chung là như vậy, tiểu vương gia vui mừng vì bản thân có thể lọt vào mắt của đạo trưởng, cũng vui mừng vì bản thân trước mắt làm cũng không tệ lắm. Hắn nghĩ cũng không biết mình đã đỏ mắt bao nhiêu lần, nhưng hắn cũng không cảm thấy mất mặt. Dẫu sao hắn cũng chỉ là một con chó nhỏ, chó nhỏ không cần tôn nghiêm của đàn ông, chó nhỏ chỉ cần vui sướиɠ ve vẩy cái đuôi nhỏ, đuổi theo lởn vởn bên chân đạo sĩ thôi.
"... Đều là của huynh, đạo trưởng, huynh đừng vội, đừng để bị nghẹn, những thứ này cũng..."
Tiểu vương gia sai rồi, chó nhỏ cần ăn nhiều thịt mới có thể tiếp tục cao lớn, điểm này đạo sĩ nghĩ chu đáo hơn hắn nhiều.
"Không được. Ăn ngon lắm, mau há miệng ra, ta đút cho ngươi."
Đạo sĩ đang ra sức nhai cầm lấy một miếng thịt đưa tới bên miệng tiểu vương gia, chắc là do ăn quá dữ mà phần tóc ở trán buông lả tả ở hai bên quai hàm đang phồng to của y cũng dính phải lớp dầu óng ánh.
—— Đồ ăn ngon đến mấy cũng phải có tiểu vương gia ăn cùng, đây là cảm tưởng mà đạo sĩ đúc kết ra được gần đây.
Y thích nheo mắt chép miệng trước canh cá tươi ngon với tiểu vương gia, cũng thích ăn chung một quả mận chua ngọt ngon miệng với hắn, thỉnh thoảng ăn phải một quả cực kì chua, tiểu vương gia sẽ nháy nháy mắt lăn lộn trên đất, sẽ bĩu môi đòi chút ngon ngọt từ trong miệng y.
Trong ba ngày tiểu vương gia gian khổ giảm cân kia, hắn chỉ ăn rau luộc, bản thân y cũng chẳng thèm mấy thứ của ngon vật lạ bày đầy mâm, ngay cả cá kho của lầu Vọng Giang cũng không thể khơi dậy hứng thú của y.
Đến đây y mới hiểu được trăm vị nhân gian tuy ngon, nhưng nhất định phải có một người đặc biệt ăn chung cùng, mà người này chỉ có thể là tiểu vương gia.
"Ô..."
Tiểu vương gia thật ra thì không thông suốt nhiều bằng đạo sĩ, hắn chỉ có thể chảy nước mũi, rơi nước mắt, cảm động đến nỗi rối tinh rối mù.
Hắn há mồm ra cắn một miếng thật to, thậm chí cắn luôn cả vào đầu ngón tay mềm mại của đạo sĩ. Ánh mắt đạo sĩ nhìn hắn vẫn ôn hòa như cũ, trong đôi mắt trong veo đều là bóng dáng hắn vừa ăn vừa khóc.
Lúc Mục Tông đến, sườn dê vừa mới lên vỉ nướng, tiểu vương gia mặt đầy váng mỡ đang hô to so tài với thịt dê nửa đời không quen, mà đạo sĩ cũng váng mỡ đầy mặt đang cầm xương đã lóc hết thịt, định gặm sạch sẽ.
Mục Tông mắc bệnh sạch sẽ cảm thấy da đầu tê dại. Đạo sĩ ngẩng đầu cảnh giác liếc hắn một cái, lập tức giấu xương đùi dê ra sau lưng. Tiểu vương gia thì oai phong lẫm liệt tiến lên một bước vững chắc che chắn cho sườn dê ở sau lưng, thề không nhượng bộ nửa bước.
"..."
Không là người một nhà thì không vào một cửa, Mục Tông cũng lười oán thầm, vị thiên tử rốt cuộc cũng dọn dẹp xong chuyện hư hỏng uể oải đẩy đệ đệ xui xẻo ra, thuận tiện dùng tay áo long bào lau đi vết bẩn trên gương mặt của Mục Hành.
"Trên núi có giữ lại phòng, tối nay đệ ở lại bên này nghỉ ngơi đi."
Tình huynh đệ dịu dàng hiếm thấy khiến tiểu vương gia có hơi sững sờ. Hắn nghiêng đầu ngây ngô chớp mắt nhìn, nhất thời không nhận ra được ánh mắt đang lạnh xuống của đạo sĩ.
"Hồ suối nước nóng trên núi vẫn còn đó, ăn xong thì đi tắm cho sạch sẽ rồi nghỉ ngơi cho khỏe."
Tối nay Mục Tông đúng là hơi mệt chút, mệt đến nỗi không duy trì được ranh giới mà bậc quân vương nên có. Hắn thuận thế xoa đầu tiểu vương gia, trong mắt mơ hồ lộ ra chút ý cười.
Một trận gió thổi qua, đạo sĩ dùng tốc độ mắt thường không thể nhận thấy kéo tiểu vương gia từ dưới tay hắn ra, kéo vào trong ngực mình, lần nữa nhảy lên, mũi chân nhẹ rơi xuống nóc phòng ăn. Mục Tông hiếm thấy hất cằm lên lộ ra một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Sắc mặt của đạo sĩ chợt trở nên lạnh lẽo, y nhặt xương dê lên đập một phát lên mặt hoàng đế.