Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng lờ mờ nhìn ra bóng lưng Cố Diệp bên giường, lòng An Thiên Húc thật muộn phiền, cậu không biết tại sao tự nhiên lại nói những chuyện vừa rồi cho anh biết, lẽ ra phải giấu thật kín mới đúng. Cái cậu cần không phải là sự thương hại của Cố Diệp, mẹ đẻ gϊếŧ con sao, trên đời lại có chuyện như vậy thật đấy, nực cười làm sao. Sự việc phát sinh nằm ngoài kế hoạch của An Thiên Húc, cậu mệt mỏi ngủ thϊếp đi, muốn quên tất cả giống như Cố Diệp nói.
3h sáng, An Thiên Húc mơ màng tỉnh dậy bởi tiếng gọi của Cố Diệp:
- Thiên Húc, dậy đi nào, đi với anh lên núi.
Đêm qua trước khi ngủ, Cố Diệp đã nghĩ đến việc có thể giúp An Thiên Húc bớt đi cảm giác tiêu cực từ quá khứ. Giữa quyển sách có nhắc trong một lần khủng hoảng, An Thiên Húc được nguyên chủ dẫn đi ngắm mặt trời mọc, nó mang ý nghĩa rất lớn giúp cậu lấy lại được tinh thần, trùng hợp nơi đây có vị trí ngắm được bình minh đẹp nhất.
An Thiên Húc ý cười thật sâu, thật muốn đoán xem Cố Diệp là muốn làm gì đây. Cậu theo chân Cố Diệp, khoác tay lên vai anh sóng bước cùng đi.
Cố Diệp mang theo khăn trải và hai chai nước khoáng, tới nơi trời vẫn còn hơi tối, đành phải đợi thêm chút thời gian nữa. Anh trải khăn ra ngồi, xung quanh còn có mấy đôi tình nhân cũng đến đây, dù hơi ngượng ngùng nhưng vì chữa tâm lý cho An Thiên Húc, anh vẫn muốn dẫn cậu tới.
Đưa cho An Thiên Húc một chai nước, anh cũng tự mở một chai uống trước, nhìn phía xa xa mây sáng hiện ra, từng giây trôi qua, ánh mắt Cố Diệp sáng ngời nhìn ra tia sáng đầu tiên ló rạng. Anh vội gọi:
- Thiên Húc… nhìn kìa, đẹp quá!
An Thiên Húc hướng theo cánh tay anh chỉ, nhưng rồi cậu lại quay qua nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh linh quang của Cố Diệp, ánh sáng mặt trời mọc trong mắt anh khiến cậu có xúc cảm mãnh liệt khó kìm nén:
- Đúng vậy, thật đẹp!
Mỗi phút trôi qua, từ tia sáng ló rạng, mặt trời cũng bắt đầu thoát khỏi đám mây, mục đích ban đầu là vì An thiên Húc, nhưng khi tận mắt đón chờ khoảnh khắc này Cố diệp thấy chuyến đi này cũng không uổng công. Bỗng dưng bên tai bị kề sát hơi ngứa:
- Hình như ngắm mặt trời mọc chỉ dành cho các đôi tình nhân, anh dẫn em tới đây là ý gì?
Cố Diệp chột dạ cầm lấy chai nước phản bác:
- Ai nói với em như vậy, làm gì có quy định đó.
Để che đi sự xấu hổ, sẵn chai nước trong tay Cố Diệp uống ngụm nước lảng tránh.
- Cái anh cầm là chai nước em đang dùng!
“phụt” toàn bộ phun thẳng ra ngoài, “khụ… khụ” Cố Diệp bị ho sặc sụa. Nếu có cái lỗ, Cố Diệp tình nguyện chui vào giấu kín mình đi mất, vì lấy lại mặt mũi, anh tỏ vẻ hiển nhiên:
- Của em thì đã làm sao? Có chai nước thôi mà, của em cũng như của anh thôi.
An Thiên Húc ý vị sâu xa nhìn Cố Diệp khẽ cười, cậu đứng lên đi tiến về phía trước sát mép ranh giới nơi đáy vực, Cố Diệp vội kéo tay cậu lại la lớn:
- Em làm cái gì đó?
An Thiên Húc nhìn sâu xuống đáy vực, hít mạnh một hơi rồi thở ra, cậu nhận ra tương lai mình dường như đã sống lại. An Thiên Húc cười thật tươi, kéo tay Cố Diệp xuống núi, phấn khích nói:
- Hôm nay hãy để em tự chọn hành trình, chúng ta xuống núi thôi.
Cố Diệp ngơ ngác trước sự thay đổi chóng mặt của cậu, An Thiên Húc lái xe đưa Cố Diệp đến chân đồi thì đã có người đợi sẵn ở đó. An Thiên Húc ném chiếc chìa khóa xe cho quản lý lái về thành phố, để lại chiếc moto đua xe phân khối lớn. Cố Diệp hơi run:
- Đi… đi cái này sao? Không ổn lắm đâu, đua xe không an toàn.
An Thiên Húc lấy nón đeo giúp Cố Diệp, nhẹ giọng an ủi:
- Đừng sợ, tin tưởng em!
Nuốt nuốt nước miếng mà cũng không thể trôi, Cố Diệp nhận mệnh lên xe. Chiếc xe nổ máy phóng “vèo” khiến anh hết hồn, cong lưng ôm chặt lấy eo An Thiên Húc. Cảm giác mạnh phóng thích chưa từng có, Cố Diệp vứt hết mặt mũi sống chết ôm An Thiên Húc càng chặt hơn.
Hôm nay, An Thiên Húc thật sự hiểu được ý nghĩa của hạnh phúc lớn tới dường nào, moto tiếp tục tăng tốc đi trên quốc lộ vào thị trấn, An Thiên Húc dừng xe:
- Anh đợi em một chút.
Cố Diệp nhìn bóng dáng An Thiên Húc rời đi trong lòng khó nói lên tư vị gì. Tiếp xúc với người trẻ tuổi năng động như cậu, Cố Diệp cũng như tìm lại được những tiếc nuối tuổi trẻ chưa dám làm. Ban đầu khá sợ khi đáp ứng theo chân An Thiên Húc chạy đua, nhưng khi thực sự trải qua anh mới biết cảm giác đó tuyệt hơn cả tưởng tượng.
An Thiên Húc mua mấy lon bia, thức ăn đóng gói kèm theo rồi lại dẫn anh đi. Hai người rong ruổi chạy dọc theo con đèo quanh trấn, đi suốt quãng đường dài thỉnh thoảng cũng ngừng nghỉ một chút ăn thức ăn nhẹ rồi lại lên đường. Đên khoảng 4h chiều xe moto dừng tại một khu đất trống, phía bên dưới là sóng biển cuồn cộn, gió thổi sợi tóc tung bay lộn xộn. An Thiên Húc giúp Cố Diệp tháo nón bảo hiểm cùng dắt anh ngồi xuống bãi cỏ vui vẻ trêu đùa:
- Sáng anh dẫn em đi ngắm bình minh vậy đổi lại em dẫn anh đi ngắm hoàng hôn!
Nửa câu còn lại An Thiên Húc không nói ra “hi vọng từ khi bắt đầu đến khi kết thúc sẽ giống như vậy, chỉ có em và anh.” Cậu mở lon bia đưa cho Cố Diệp, anh cũng giúp An Thiên Húc mở một lon khác, hai người cụm lon ngửa đầu uống. Quang cảnh xung quanh yên bình, nếu có người ngang qua nơi này sẽ thấy phía xa xa có hai bóng lưng kề nhau trước hoàng hôn tuyệt đẹp.
Cố Diệp như nhớ điều gì bắt lấy tay An Thiên Húc:
- Đừng uống nữa, em còn phải lái xe đó!
An Thiên Húc đặt lon xuống, cầm ngược lại tay Cố Diệp đẩy anh nằm xuống nền cỏ chế trụ hoàn toàn cơ thể anh. An Thiên Húc thì thào:
- Diệp! Anh thật sự muốn cưới Tuyết Đình Lan ư?
Cố Diệp bị An thiên Húc làm cho bất ngờ, anh tức giận quát:
- Đi xuống, em muốn làm gì, Tuyết Lan là vợ…
Không để Cố Diệp nói hết câu, An Thiên Húc cúi người hôn xuống chặn lại những lời cậu không muốn nghe nhất. Nụ hôn mạnh bạo tàn nhẫn quét qua, An Thiên Húc đưa lưỡi tiến vào tận sâu trong vòm họng quấn quýt dây dưa, đầu lưỡi liếʍ bên hóp má hút mạnh rồi lại di chuyển gãi ngứa hàm trên xoắn quận hai lưỡi triền miên như con rắn trơn trượt rảo hoạt. Nụ hôn mãnh liệt này khiến cả hai tê dại. Một tay An Thiên Húc giữ lấy đôi tay muốn đẩy cậu ra, một tay với vào bên trong áo vuốt ve cào loạn da thịt Cố Diệp.
Cố Diệp bị kinh hách, anh còn không phát ra nổi được một tiếng ưm a trong miệng, An Thiên Húc lấp kín miệng anh bằng nụ hôn cường bách đến ngộp thở. Sức lực của cậu quá lớn, anh không cách nào chống trả, nhưng không thể mãi tiếp tục như vậy, Cố Diệp bất an cố giãy giụa nghiêng đầu:
- Đừ… ng… ưm…
An Thiên Húc thật sự điên rồi, vừa thoát được tích tắc lại bị đôi môi ướŧ áŧ đó chiếm đoạt trở lại, liếʍ múp nhấm nháp hòa quyện da thịt. Bỗng Cố Diệp trừng lớn mắt, đôi tay An Thiên Húc không yên phận trượt xuống eo mò tới quần anh cởi thắt lưng. Cố Diệp hoảng hốt cắn mạnh lên chiếc lưỡi đang rút sạch hô hấp của anh. Dòng máu tanh nồng rỉ ra trong miệng hai người. Vì đau đớn, An Thiên Húc mới tỉnh táo lại hơn một chút. Cậu sững sờ nhìn anh nhắm mắt nhỏ lệ, khuôn mặt đỏ hồng đôi môi ướŧ áŧ có vệt nước chảy ra, trông cực kì mê người nhưng cũng thảm hại vô cùng. Cố Diệp hất văng cậu xuống khỏi người, cố gắng đứng dậy, tức giận rít từng chữ quát lớn:
- Cậu đủ chưa? Đừng bao giờ làm những việc vô nghĩa, tôi sẽ cưới vợ sinh con. Tôi với cậu không bao giờ có khả năng. Cút xa tôi ra!
An Thiên Húc biết anh ôn nhu, mềm lòng chẳng nghĩ tới hành động vừa rồi khiến anh nổi giận tuyệt tình với cậu như vậy. Cậu đau lòng hỏi lại:
- Anh nghĩ anh là người tốt sao? Anh không yêu cô ấy sao anh lại muốn buộc cả cuộc đời cô ấy lại với anh?
Cố Diệp bị nói trúng tâm tư, không dám đáp lại, anh cũng đang cực kì tức giận, không muốn đôi co với cậu. An Thiên Húc lại tiếp tục:
- Người như cô ta cũng không xứng được ở bên anh.
- Cậu có ý gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có dùng thủ đoạn ép buộc Tuyết Lan, trừ khi em ấy chính miệng nói ra, tôi sẽ không bao giờ buông tay!
An Thiên Húc nở nụ cười chế giễu:
- Yên tâm, em không ép cô ta, nhưng anh tin không, tự cô ta sẽ bỏ rơi anh thôi. Đừng giận nữa, em đưa anh đi thuê chỗ nghỉ!
- Không đi, cậu đưa tôi về nhà ngay lập tức.
An Thiên Húc bất đắc dĩ thở dài, cậu thực sự làm anh tức giận rồi. Không còn cách nào đành làm theo ý anh, xe moto phóng về đến thành phố cũng đã là 9h tối, suốt quãng đường Cố Diệp không nói một lời. Mới bước vào nhà anh đã lạnh giọng:
- Cậu vi phạm lời hứa, lịch trình đến đây là kết thúc, cậu dọn đồ đi!
An Thiên Húc không vội nói bước vào phòng bếp lấy ra hai ly nước, một ly đặt trước mặt Cố Diệp!
- Em biết rồi, nhưng anh cũng vi phạm ước định, cứ giận là anh lại xưng hô khó nghe như vậy.
Cố Diệp uất nghẹn không phản bác nổi, tức giận uống cốc nước trên bàn mà không suy nghĩ. Anh đứng dậy đi vào phòng, tắm rửa qua loa, muốn ra ngoài đuổi người nhưng đôi mắt cứ như muốn díu lại, cực kì buồn ngủ, anh cho ràng do cả ngày nay quá mệt mỏi nên giờ chỉ muốn đi nghỉ ngơi sớm, mặc kệ An Thiên Húc bên ngoài, anh cũng lười quản cậu ta nữa.
An Thiên Húc vẫn ngồi đợi ngoài phòng khách, tính toán thời gian bước tới phòng ngủ Cố Diệp. Cậu khẽ mỉa mai “đề phòng em đến vậy sao? Anh nghĩ khóa trái cửa là cản được em ư?” Khi nãy cốc nước cậu rót cho Cố Diệp đã thả vào một viên thuốc mê tác dụng chậm, biết rõ đêm nay kiểu gì cũng bị đuổi đi nên dù không đòi được vốn cũng phải âm thầm lấy lại được chút lãi mới cam tâm. Chờ đúng thời gian thuốc phát huy tác dụng, An Thiên Húc tháo khuyên tai gẩy ra một dây sắt nhỏ đưa vào ổ khóa, tay nắm cửa“cạch” phòng được mở ra.
Từ từ bước tới bên giường, An Thiên Húc ánh mắt nóng rực si mê ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ trên giường, cậu nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt lướt qua cánh mũi, xoa xoa cánh môi hồng rồi cố tình đưa ngón tay vào khuấy đảo miệng lưỡi Cố Diệp. Cảm giác ấm nóng trơn trượt từ khoang miệng truyền tới ngón tay An Thiên Húc như luồng điện kích phát tinh thần đang cố nhẫn nại. Bàn tay vội vã di chuyển mở ra từng cúc áo , An Thiên Húc mê đắm hít hà hương thơm cơ thể Cố Diệp, cậu tiếp tục hôn lên hầu kết một đường chạy thẳng xuống xương quai xanh xinh đẹp, vươn dài chiếc lưỡi hồng liếʍ láp nuốt ruổi son, tay mân mê hai quả anh đào cũng khiến An Thiên Húc mê mẩn khó buông. Cố Diệp mê man nhưng vẫn có phản ứng nhíu lại đôi mi. An Thiên Húc biết hành động vụиɠ ŧяộʍ này thật quá đáng, nhưng cậu gần như chịu không nổi với những câu tàn nhẫn anh nói ra, cậu rất muốn thân cận anh, muốn hòa huyết nhục hai người làm một, chiếm đoạt hoàn toàn anh nhưng lý trí lại sợ Cố Diệp sẽ chán ghét, ghê tởm cậu.
An Thiên Húc không dám để lại dấu vết, da Cố Diệp mềm mỏng nên cậu phải ẩn nhẫn kìm nén thô bạo, chỉ có thể mơn trớn rất nhẹ khám phá từng tấc cơ thể Cố Diệp. Hô hấp An Thiên Húc ngày một dồn dập, bộ phận nhạy cảm bị hưng phấn chướng đau. Cậu kéo bàn tay Cố Diệp nắm lấy vật nóng bỏng dưới thân nhẹ nhàng đưa đẩy. Xúc cảm nâng nâng sung sướиɠ cuộn trào, ma sát làm cho cơn đê mê như say nghiện, một hồi dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c được phóng thích ra bên ngoài giải thoát hết thảy du͙© vọиɠ đang kìm nén, An Thiên Húc hổn hển thì thào “Diệp, em yêu anh… anh là của em, em sẽ chờ anh chấp nhận em!”
An Thiên Húc để tay làm gối đầu cho Cố Diệp ôm người vào lòng, vuốt ve tấm lưng trần lại khiến tâm câu lên du͙© vọиɠ, cậu gian nan thở dài “thật muốn mạng người ta mà.” An Thiên Húc tiếc nuối buông ra, sửa soạn lại quần áo hai người, dọn dẹp tiêu hủy những thứ không sạch sẽ tránh bị phát hiện rồi ra khỏi phòng. Cậu bước tới phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong rất nhiều đồ, là đồ buổi sáng hôm ấy Cố Diệp đã mua sẵn để vào khi trên đường đến nhà hàng đặt đồ ăn cho cậu. An Thiên Húc lấy ra những thực phẩm cần thiết, cậu sắn tay áo làm cơm. An Thiên Húc theo đúng khẩu vị Cố Diệp mà làm. Tuy không biết quá nhiều món nhưng những món cậu học được đều là món mỗi ngày đưa Tuyết Đình Lan mang cho Cố Diệp. Ban đầu thuê đầu bếp nghiên cứu món sau đó cậu học làm theo, An Thiên Húc có chấp niệm du͙© vọиɠ rất sâu, cậu không muốn anh dùng đồ của Tuyết Đình Lan, anh phải do cậu chăm sóc.
Mọi thứ chuẩn bị xong cũng đã là 3h sáng, An Thiên Húc bày đồ ra bàn, bên dưới mỗi tô đều có kê một bảng điện tử giữ ấm cho thức ăn. An Thiên Húc hài lòng để lại tờ giấy nhắn “em biết sai rồi, xin anh đừng giận nữa!” Cậu tiến vào thu dọn hành lý, trở lại đặt lên trán Cố Diệp một nụ hôn rồi lặng lẽ rời đi.
***
Cố Diệp mệt mỏi tỉnh dậy, anh gắng gượng xoa đầu bước xuống giường đi kiểm tra bên ngoài. Anh khẽ thở phào, An Thiên Húc đã đi, cậu ta cũng không cố chấp như anh nghĩ. Bước tới bàn ăn rót cho bản thân một cốc nước, Cố Diệp thình lình tỉnh hẳn cả ngủ, anh cuống quýt gọi Tuyết Đình Lan:
- Sáng nay em qua mang đồ cho anh sao? Sao không gọi anh?
- Không có, anh dặn bận việc mấy hôm vắng nhà nói em không cần qua mà? Có việc gì vậy anh?
- À, không… Không có việc gì đâu, lát anh gọi lại em nhé.
- Vâng ạ!
Cố Diệp cúp máy lòng đầy nghi hoặc vì đây là những món ăn Tuyết Đình Lan chuẩn bị giúp anh trong suốt thời gian qua, vô tình phát hiện tờ giấy để lại cạnh đó, Cố Diệp không dám tin chạy qua nhìn đồ trong tủ lạnh, anh siết chặt nắm đấm trái tim trùng xuống “hóa ra suốt thời gian qua người thực sự chăm sóc cho anh là Thiên Húc ư? Tuyết Đình Lan rốt cuộc có quan hệ gì với cậu ta? Chẳng lẽ cô ta thật sự như lời Thiên Húc nói? Tại sao không nói thật lại phải giấu giếm anh?”