Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 23: Tình địch với tình địch

Trường Thiên men theo địa chỉ Cố Diệp gửi cho, suốt hành trình cậu vội vã như điên để đến đây nhanh nhất. Tay nhanh hơn não cứ thế mở ra không thèm gõ cửa, mệt mỏi quá độ chỉ lo điều chỉnh hơi thở cho dễ chịu một chút, ấy vậy khi ngẩng lên nhìn tư thế hai người trên giường hai tay đang sắp tiến lại bộ phận nhạy cảm nào đó, Trường Thiên run rẩy tay chân “đệt mợ, cậu phá đám thú vui hưởng lạc của sếp giữa đêm, có lẽ nào sắp bị diệt khẩu không?” Âm thầm nuốt ngụm nước miếng lặng lẽ xoay người tính bỏ chạy lại bị Cố Diệp quát:

- Cậu muốn đi đâu? Lăn lại đây cho tôi.

Trường Thiên trấn an tinh thần, giả bộ ngây ngô:

- Hì hì… sếp gọi em ạ?

- Tôi không gọi cậu thì gọi ai, đến rồi thì mau vào giúp tôi một chút.

Nói rồi Cố Diệp quay qua vỗ vỗ lên mu bàn tay đang giằng co với mình, nhỏ nhẹ nói với An Thiên Húc ý tứ cầu xin:

- Em có thể đi gọi bác sĩ giúp anh không, việc này cứ để Trường Thiên làm là được rồi!

Trường Thiên trợn to mắt kinh hãi hiểu sai ngụ ý của Cố Diệp, cậu tự não bổ run run mấp máy môi không thể phát ra tiếng “làm… làm gì? Giải quyết nhu cầu sinh lý đàn ông giúp sếp sao? Dù có tɧẩʍ ɖυ cũng phải là tiểu tình nhân của sếp chứ em thế chỗ sao được… em không làm được đâu sếp ơi, sếp tha cho em đi, em biết em sai rồi, không nên phá hỏng chuyện của sếp… huhu.”

An Thiên Húc không tình nguyện lắm khi cơ hội hiếm hoi bị vụt mất, cậu theo ý Cố Diệp tránh mặt ra bên ngoài, đi ngang qua Trường Thiên dừng cước bộ nói nhỏ cảnh cáo “nhớ rõ an phận một chút.”

Đang hốt hãi tưởng tượng ra hình ảnh sếp sinh bệnh không tiện làm chuyện ấy cần được tɧẩʍ ɖυ giải quyết nhu cầu, cậu là người hi sinh thân mình dùng bàn tay này để… Aaaaaa… thật đáng sợ. Thế mà giờ bị tình nhân của sếp coi là tiểu tam trực tiếp dằn mặt thế này thì cmn cẩu huyết quá đi, cậu không hề có tư tưởng đó với sếp thật mà “giờ phải làm sao? Làm sao từ chối đây? Biết vậy không nên bay qua đây… huhu”

Nhận ra Trường Thiên bất thường nhưng Cố Diệp hết nhịn nổi rồi, bị mắc tiểu quá lâu rất khó chịu, anh không kiên nhẫn chờ đợi:

- Còn không mau qua đây!

Trường Thiên nuốt “ực” lảo đảo đi tới:

- S… ế… p, sếp muốn em làm giúp sếp thật sa… o?

Cố Diệp lườm Trường Thiên một cái, ghét bỏ:

- Ngơ ngác cái gì, nếu tôi làm được ai cần cậu giúp chứ? Tay tôi đau, cởi giúp tôi kéo nó ra.

Trường Thiên lùi lại phía sau, ngã ngồi trên nền gạch, răng va cầm cập:

- Như vậy, k… h… ô… ng… không hay… đâu… sếp… em… em… không… dám…

Nhìn trạng thái Trường Thiên không khác gì gặp ma giữa ban ngày, Cố Diệp khó hiểu:

- Cậu bị sao đấy hả? Đứng dậy nhanh lên, tôi chịu hết nổi rồi, mắc tiểu chết mất, bô nhỏ dưới gầm giường, lấy nó mau lên.

Nghe xong Trường Thiên mới hoàn hồn “Ặc, nãy giờ cái cậu đang nghĩ tới đâu phải cái này? đầu óc đen tối như vậy nhỡ bị sếp phát hiện thì xong con mẹ nó đời rồi.”

Thu lại những tư tưởng không trong sạch , Trường Thiên ân cần giúp đỡ Cố Diệp giải quyết, nhưng cậu vẫn rất thắc mắc “chỉ là giúp anh ấy đi vệ sinh thôi mà, sao An Thiên Húc lại tỏ thái độ ghen ghét đó với cậu chứ? Làm người ta hiểu lầm... hức hức.”

Nửa đêm còn lại không còn áp lực nữa, có Trường Thiên ở đây, Cố Diệp rất an tâm, An Thiên Húc cũng an phận nằm giường nghỉ kế bên.

Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp tỉnh dậy không thấy An Thiên Húc đâu, quay qua hỏi Trường Thiên:

- Cậu ta đi rồi sao?

Trường Thiên hướng ánh mắt về phía phòng vệ sinh ám hiệu:

- Sếp không nghe thấy tiếng nước chảy sao? An tiên sinh đang tắm rửa bên trong.

Nghĩ An Thiên Húc đi rồi, chưa kịp mừng thầm thì nhận được đáp án như vậy khiến Cố Diệp lại lo lắng hơn “sao cậu ta còn ở đây? Minh tinh không bận gì sao? Sáng nay Tuyết Lan sẽ qua, cứ để họ đυ.ng mặt thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, đêm qua ai cũng ngủ ngon chỉ riêng Trường Thiên là mệt mỏi nhất vừa chạy đi chạy lại còn phải canh chừng bệnh nhân, cậu uể oải dụi mắt ra mở cửa. Người đang đứng trước mặt cậu ấy vậy lại là Lưu Quan. Trường Thiên nhường lối, dù gì cũng phải lịch sự tiếp đón mời người vào:

- Lưu tổng đến thăm bệnh nhân hay đến tìm người ạ?

Lưu Quan nhíu mày không hiểu:

- Tôi đến thăm Cố tổng.

Đêm qua, An Thiên Húc không tham dự bữa tiệc kết thúc chương trình, Lưu Quan đã rất nghi hoặc không biết có việc gì gấp tới lỗi cậu ta chịu từ bỏ cơ hội hợp tác tốt như vậy. Đến đêm vô tình lướt tới hotsearch liên quan tới buổi truyền hình trực tiếp, Lưu Quan rất bất ngờ khi biết Cố Diệp cũng có tham gia và hình ảnh vô tình rơi phải ống kính phát sóng cả nước. Cố Diệp dù thay đổi phong cách như thế nào, Lưu Quan nhìn thoáng qua cũng sẽ nhận ra bóng dáng của anh, một khi đã để tâm ai đó thì dù chỉ một ánh mắt cũng khắc ghi cả đời.

Sự biến mất của An Thiên Húc cùng sự xuất hiện của Cố Diệp khiến Lưu Quan rất nghi ngờ, hắn có nhắn tin mà không nhận được hồi âm, sáng sớm mở máy muốn nhắc nhở lại sợ Cố Diệp không nhìn thấy thì tức chết hắn mà, dấu than màu đỏ hiện ra chói mắt báo “wechat đã bị chặn, bạn không còn là bạn tốt.” Lưu Quan càng chắc chắn An Thiên Húc có nhúng tay vào cản trở hắn liên lạc. Vội vàng điều tra không ra, đành lấy cớ công việc cho Trần Nam moi thông tin từ thư ký của Cố Diệp, vô tình mới biết được anh bị thương đang ở bệnh viện Giang Châu.

Lưu Quan tức tốc chạy qua, dùng thân phận đặc biệt mới hỏi thăm được phòng bệnh Cố Diệp. Bước vào trong Lưu Quan thở phào vì chỉ có mình Cố Diệp và trợ lý ở đây. Lưu Quan nở nụ cười, đặt giỏ hoa quả lên tủ, ân cần hỏi thăm:

- Em không sao chứ? Sao bất cẩn để bản thân bị thương như vậy?

Thái độ Lưu Quan khác hẳn thường ngày, ôn nhu dễ sợ, Cố Diệp cảm thấy không quen, thà cứ âm dương quái khí như mọi khi còn tốt hơn.

- Em đỡ nhiều rồi. Cảm ơn anh Lưu đã quan tâm tới thăm em. Chắc anh tới còn có việc khác nữa phải không ạ?

Cố Diệp đinh ninh cho rằng Lưu Quan thăm anh là cái cớ, đến bắt An Thiên Húc trở về mới là chuyện chính, như vậy cũng rất tốt.

- Anh đến là thăm em, không có việc gì khác. Em muốn ăn trái cây không, anh lấy giúp em hay thích ăn gì khác nói anh mua cho em.

Bất ngờ trước thái độ săn sóc của Lưu Quan, Cố Diệp không tin tưởng hoài nghi nhân sinh “chẳng lẽ tình hảo hữu đã đạt mức trên cả tình trường” nghĩ sao vẫn thấy rất quái quái.

- Kh… ông… cảm ơn anh Lưu, em không cần đâu ạ!

- Muốn gì cứ nói với anh đừng ngại, còn vết thương của em nữa, có thể cho anh xem qua không? Anh có thể thay băng bôi thuốc giúp em, vệ sinh sạch sẽ vết thương nhanh khỏi hơn rất nhiều.

Trước sự ân cần quá mức này Cố Diệp không biết nên phản ứng sao cho phải, chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phòng vệ sinh mở ra. An Thiên Húc mới tắm xong, quanh người vẫn vương hơi nước, ung dung bước tới:

- Lưu tổng bận trăm công nghìn việc sao vẫn có thời gian rảnh rỗi qua đây vậy? Vết thương của anh ấy đã có bác sỹ lo, không dám phiền đến Lưu tổng.

Nói rồi, An Thiên Húc quay qua ngồi với Cố Diệp nũng nịu:

- Ca ca, đêm qua làm người ta mỏi chết đi được, giường này hai người nằm nhỏ quá!

Câu nói mang tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại khoe khoang mập mờ như cố tình nói cho Lưu Quan nghe. Cố Diệp lòng kêu không ổn, anh chưa có muốn chết đâu, cậu đừng có lôi anh vào hố boom như vậy. Chưa kịp giải thích rõ ràng đã nghe Lưu Quan rống giận:

- Hai người ngủ với nhau?

- Không, kh…ông có.

Cố Diệp liên tục lắc đầu không biết phải nói như thế nào mới đúng, sự thật đúng là nằm chung 1 chiếc giường nhưng chỉ thuần túy ngủ chứ không phải cái ý tứ kia đâu.

Mùi thuốc súng nồng nặc phát sinh, hai người Lưu Quan và An Thiên Húc nhìn nhau bắn ra tia lửa điện.

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, một cô gái nhỏ vui vẻ xách theo cặp l*иg đi vào e thẹn chào hỏi:

- Em chào các anh, các anh đều đến thăm anh Diệp ạ!

Ánh mắt 4 người trong phòng đều chuyển dồn về phía Tuyết Đình Lan, Cố Diệp nhanh trí nghĩ ra cách phủ sạch quan hệ với An Thiên Húc tránh cho Lưu Quan hiểm lầm anh cướp người của hắn.

- Tuyết Lan, em vào đây. Anh Lưu, đây là hôn thê sắp cưới của em, Thiên Húc là em trai em. Anh yên tâm, em rất an phận, thật đấy!

Lưu Quan bị sốc, hắn không tin cho rằng mình nghe nhầm:

- Hôn thê? Em trai?

Trường Thiên vô tư nhất, chạy lên hớn hở:

- Oa, hóa ra là chị dâu nhỏ à? Chào chị dâu, em là thư ký của Cố tổng, chị xinh quá… hihi…

Lưu Quan bi ai vừa gật đầu vừa lùi lại bước chân, đau đớn nhận ra đó là sự thật. Nực cười làm sao, hắn mới phát hiện ra thực tâm để ý một người còn chưa kịp thổ lộ người ta đã sắp lấy người khác. Lưu Quan tức giận xoay người ra khỏi phòng, không nói lời nào đóng “rầm” cửa lại.

Lưu Quan đi khỏi, An Thiên Húc thầm giễu cợt “tính tình thật nóng nảy, tốt nhất đả kích hắn mất luôn ý định tiếp cận người của cậu đi mới tốt.” An Thiên Húc tính toán đã đến lúc bắt đầu ra tay được rồi, cũng nên thả cho Cố Diệp được tự do để giảm bớt tính cảnh giác, sớm muộn gì anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện yêu cậu thôi.

Nắm chắc hoàn cảnh xung quanh, để Cố Diệp cho con nhỏ này cũng không sao, ít nhất vẫn có người bên cạnh, Cố Diệp chỉ muốn trốn cậu chứ cũng chẳng thực sự có tình cảm sâu nặng gì với ả. An Thiên Húc yên tâm rời đi:

- Anh Cố Diệp, trong mấy ngày tới em sẽ bận không đến thăm anh được, nhưng nếu cần gì anh cứ gọi cho em nha! Tuyết Lan, đi cùng anh xuống gặp bác sỹ phụ trách bệnh án, anh báo với họ một tiếng em là người nhà của bệnh nhân.

- Vâng ạ!

Tuyết Đình Lan rời đi cùng An Thiên Húc, Cố Diệp nhíu lại mi tâm không dám tin “chẳng lẽ An Thiên Húc thật sự thay đổi chịu tuân thủ ước hẹn điều kiện hay sao?”

Ra khỏi phòng, gặp bác sỹ xong lúc đến ngã rẽ khúc cua, An Thiên Húc cố tình xoay người lại để Tuyết Đình Lan theo sau tránh không kịp, hai người đối mặt ở cự ly rất gần. An Thiên Húc nở một nụ cười mê hoặc giả vờ thân thiện:

- Em add wechat của anh đi, có gì tiện liên lạc. Cố Diệp là ca ca của anh, hai người hẹn hò có gì phải nhắn cho anh biết nha, anh sẽ giúp đỡ, nhưng phải giữ bí mật đừng cho anh ấy biết hai chúng ta thường nhắn tin qua lại, như vậy anh mới có thể giúp em được.

Tuyết Đình Lan sắp chảy máu mũi rồi “đẹp trai quá, thần tượng cười với mình, còn cho mình wechat, còn hứa hằng ngày nhắn tin với mình nữa… aaaaaaaa… hạnh phúc chết mất.” Trái tim thiếu nữ mong manh dễ thay đổi xuất hiện rung động rất lớn, hai má đỏ đỏ nóng lên lắp bắp trả lời:

- Vâng! Em… em biết rồi ạ! Em sẽ thường xuyên liên lạc với anh, em sẽ không nói cho anh ấy biết đâu ạ!

An Thiên Húc khẽ đưa tay vuốt tóc cài lại bên tai cho Tuyết Đình Lan, ôn nhu trả lời:

- Ừm! Em gái nhỏ!

Xong việc, An Thiên Húc xoay người rời đi, thái độ thay đổi hoàn toàn, trong mắt tất cả chỉ còn hận ý “dám cản trở cậu thì đừng trách cậu ngoan độc.” Vậy mà Tuyết Đình Lan ngây thơ lại bị động tâm bởi biểu hiện giả tạo vừa rồi của An Thiên Húc.