Sở Hành ngồi ở khách sạn uống rượu, nhớ tới gương mặt của Vương Dao, Sở Hành liền cảm thấy sợ hãi, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình thích Vương Dao, nhưng là, dù thích như thế nào, cũng không qua được sự thật rằng hắn sợ gương mặt kia của Vương Dao.
Hẳn là sẽ khôi phục đi, Sở Hành âm thầm nghĩ, có một thê tử xinh đẹp, hắn đã từng được không biết bao nhiêu người hâm mộ. Tuy Đường Vân Ý không coi là xấu, nhưng dù sao cũng là nam nhân hàng thật giá thật, sao có thể mềm mại bằng nữ nhân.
Sở Hành xoa mặt mình, trong mắt lóe lên vài phần hận ý, Sở Tiêu đáng chết, lúc trước nam nhân kia mang Sở Tiêu đến gặp mình, chính mình nên gϊếŧ chết hắn, hình thú là loài rắn ghê tởm liền tính, một chút gia giáo cũng không có, cư dám động thủ với mình, đúng là tiện loại.
Sở Hành tuy rằng phẫn nộ, nhưng đối với Sở Tiêu vẫn có vài phần sợ hãi, nếu không phải Lâm gia hô thiên thưởng địa, làm sao hắn có thể đến chỗ Sở Giang Dật? Nếu hắn không mang Vương Dao đi tìm Sở Giang Dật, hắn nào phải chịu nỗi nhục này.
Sở Giang Dật từng ngụm từng ngụm uống rượu, Sở Tiêu có chút hâm mộ nhìn bình rượu trên tay Sở Giang Dật, rượu ngon thức ăn ngon, đời người hạnh phúc nhất không gì hơn được ăn ngon uống ngon, tuy rằng Sở Giang Dật cũng cho hắn một vò rượu, nhưng là, trước khi đồ ăn được dọn lên, hắn liền nhàm chán không có việc gì làm mà uống hết rượu.
Sở Giang Dật nhìn ánh mắt trông mong của Sở Tiêu, có chút buồn cười: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
Sở Tiêu cúi đầu, có chút chột dạ: “Không, không có gì.”
Sở Giang Dật nâng chén rượu, như suy tư gì: “Rượu nhiều hỏng việc, uống vài chén là đủ, nếu nghiện quá mức, sẽ rơi vào kết cục giống Âu Dương Hạc, cả đời đều là quỷ nghèo, bị một đám ủ rượu sư khống chế trong lòng bàn tay.”
Sở Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ không học theo Âu Dương Hạc.”
Sở Giang Dật vừa lòng gật gật đầu, Sở Tiêu ăn cơm một hồi, hít hít mũi ngửi hương rượu, lại có chút hối hận, nói với Sở Giang Dật: “Nhị ca, không đúng a! Nếu ta thích uống rượu như Âu Dương Hạc, cũng sẽ không bị đám ủ rượu sư khống chế trong lòng bàn tay, mà bị nhị ca khống chế trong lòng bàn tay đi, nếu vậy, hình như cũng không có gì không đúng.”
Sở Giang Dật gõ gõ đầu Sở Tiêu, “Ba hoa.”
Sở Tiêu gãi đầu, “Ha ha.”
Lâm Thiệu An dựa vào giường, bên cạnh là Lâm phụ đang vò đầu bứt ta, “Ngươi là chuyện như thế nào, không phải nói thăng lên ngũ cấp sao? Sao bây giờ lại giáng cấp, làm hôm nay ta bị đám người trong gia tộc châm chọc một hồi.”
Lâm Thiệu An cau mày, có chút không kiên nhẫn: “Ngươi nói đủ chưa.” Hắn vẫn luôn là thiên chi kiêu tử trong gia tộc, nhưng từ khi bị thương, đám người vẫn luôn nịnh nọt hắn hiện tại đều trốn hắn như trốn ôn dịch.
Tư chất Lâm phụ không có gì xuất chùng, nhờ Lâm Thiệu An có tiền đồ nên hắn mới có thể có địa vị như bây giờ, hiện giờ Lâm Thiệu An bị thương, địa vị của Lâm phụ ở Lâm gia cũng xuống dốc không phanh.
“Sao ngươi lại đi trêu chọc con rắn kia, thức tỉnh giả loài rắn đều lục thân không nhận, càng đánh càng điên, ngươi chọc giận hắn làm gì?” Lâm phụ có chút vội vàng địa đạo.
Lâm Thiệu An che lại lỗ tai, “Phụ thân đại nhân, ngươi không thể làm ta an tĩnh một chút sao?” Lâm Thiệu An tức giận.
Lâm phụ thấy Lâm Thiệu An không vui, cũng không nói thêm gì, “Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thiệu An bụm mặt, trong lòng chồng chất tràn đầy lửa giận, đây là cảm giác của người bình thường sao? Bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, Lâm Thiệu An nhớ tới hình thú của Sở Tiêu, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, đứng trước mặt Sở Tiêu, hắn không hề có một chút khả năng đánh trả, loại cảm giác này thật sự là quá không xong.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn diễu võ dương oai một phen, lại bị tên ngu xuẩn Sở Tiêu đánh thành như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ làm Sở Tiêu trả cả vốn lẫn lãi.
Sở Hành về đến nhà, Vương Dao từ trên lầu đi xuống, đưa cho Sở Hành một chén nước, lại ngồi xuống cạnh Sở Hành, mỉm cười nhàn nhạt, “Đây là nước chanh, ngươi uống thử xem.”
Sở Hành gật gật đầu, tầm mắt lại không đặt trên người Vương Dao, tay cũng thập phần quy củ.
Vương Dao có chút thất vọng, Sở Hành thích nhất là hưởng thụ, bình thường dù trong phòng có hạ nhân, Sở Hành cũng sẽ chạm vào nàng, nhưng hiện tại Sở Hành không hề có một chút ý tứ đối với nàng.
Sở Hành nhìn mặt Vương Dao, ánh mắt lập tức dịch chuyển ngay sang chỗ khác: “Vết thương của ngươi còn chưa tốt, lên lầu nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng ra cửa, tránh cho nhiễm trùng, miệng vết thương có thể chuyển biến xấu.”
Vương Dao miễn cưỡng gật gật đầu, dịu ngoan nói: “Ta đã biết.”
Sở Hành vừa đi khỏi, Vương Dao phẫn nộ mà quăng ngã đồ vật trong nhà, Sở Hành nói như thể suy nghĩ vì nàng, kỳ thật, còn không phải là sợ nàng ra ngoài làm hắn mất mặt xấu hổ hay sao? Vương Dao cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Sở Giang Dật kiểm kê đồ vật trên tay, nói với Sở Tiêu: “Tiểu Tiêu, ta muốn đi nhà đấu giá, ngươi muốn đi cùng ta hay không.”
Sở Tiêu gật gật đầu, “Muốn!”
Sở Giang Dật nhìn bộ dáng hưng phấn của Sở Tiêu: “Đợi bán hết đám đồ vật này, ta chia một nửa tín dụng điểm cho ngươi.”
Đôi mắt Sở Tiêu sáng lên, “Nhị ca, ta có thể dùng tín dụng điểm này mua rượu của ngươi không?”.
Sở Giang Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Tiểu thèm miêu.”
Sở Tiêu có chút ngượng ngùng cười cười, “Nhị ca, ta không phải miêu, ta là xà.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi thôi, lão bản nhà đấu giá là mỹ nữ, không biết có bao nhiêu người chảy nước miếng vì nàng đâu!”
Sở Tiêu bĩu môi, “Một tiểu nha đầu, không biết đám kia gia hỏa nghĩ thế nào, nha đầu kia cũng không phải đồ ăn, một đám người lại chảy nước miếng vì nàng.”
Không biết đám kia người nghĩ thế nào, là đám người kia không biết đệ đệ mình nghĩ gì đi. Sở Giang Dật nhớ đến hình ảnh Sở Tiêu phun La Vân Khê một mặt nước miếng, Sở Giang Dật liền bình thường trở lại. Nói thương hoa tiếng ngọc với Sở Tiêu, chẳng khác nào khiêu vũ trước mặt biến dị thú.