Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 58: Văn Học Giai đạo sư

“Âu Dương đạo sư a! Ngươi nói đồ đệ vừa biết ủ rượu vừa biết nấu ăn là ai a!” Lý Phúc thật cẩn thận hỏi, trong học viện có học sinh tài năng như vậy sao?

Lâu Thành khinh thường nói: “Không phải học sinh học viện các ngươi, nhân gia còn biết làm nước trái cây, học viện các ngươi sao có thể bồi dưỡng ra người như vậy!”

“Âu Dương đạo sư, đồ đệ ngươi hiện đang ở đâu?” Lý Phúc có chút tò mò, học sinh tài năng như vậy nhất định phải đem về học viện mới được.

“Đi rồi!” Âu Dương Hạc tỏ vẻ đương nhiên.

“Đi rồi, sao ngươi lại để hắn đi rồi!” Lý Phúc bạo lên.

“Hắn nói phải về ủ rượu, nếu ta ngăn đón không cho hắn đi, hắn liền không nhưỡng ra rượu, ta uống cái gì a!” Âu Dương Hạc đương nhiên.

“Âu Dương đạo sư, đồ đệ của ngài, nhất định sẽ đến học viện chúng ta đọc sách đúng không.” Lý Phúc hỏi.

“Vấn đề này……” Âu Dương Hạc chần chờ, “Ta cũng không biết a!” Hai tiểu quỷ kia đều không đi lộ tuyến bình thường, ai biết bọn họ có thể đi học viện Tinh Hoa đọc sách hay không.

“Âu Dương đạo sư, ngươi là sư phụ bọn họ, sao ngươi lại có thể không biết!” Lý Phúc có chút sốt ruột.

Âu Dương Hạc xoa cái mũi, “Tuy rằng ta xác thật là sư phụ bọn họ, nhưng ta cũng không biết a!”

Lý Phúc có chút phẫn nộ: “Ngươi làm sư phụ của nhân gia, sao lại có thể không biết!”

Âu Dương Hạc chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Lý Phúc, “Ta là một cửu cấp dị năng giả, mỗi ngày đều có rất nhiều chính sự phải làm, chuyện của hai tiểu thí hài sao ta có thể biết rõ!”

Lý Phúc bồi cái gương mặt tươi cười: “Là, ngài nói chính là.”

Lâu Thành ôm tay, chớp đôi mắt, khó hiểu nhìn Âu Dương Hạc: “Ngươi cư nhiên có rất nhiều chính sự làm, chuyện này thật làm ta ngoài ý muốn.”

Âu Dương Hạc trừng mắt nhìn Lâu Thành, “Ngươi không biết, ta cũng không hiếm lạ, ta căn bản không cần ngươi biết.”

Lâu Thành vô tội nhìn Âu Dương Hạc: “Chính là, ta muốn hiểu biết ngươi a!”

Âu Dương Hạc trợn trắng mắt, nói: “Ta không cần ngươi hiểu biết.”

Văn Học Giai vuốt cằm, đi tới, “Thứ cho ta nói thẳng, hai vị là đang ve vãn đánh yêu sao?”

Âu Dương Hạc: “Đương nhiên không phải.”

Lâu Thành: “Đương nhiên không phải.”

Văn Học Giai chớp chớp đôi mắt thâm thúy, “A! Thật không hổ là tình lữ, ăn ý mười phần a! Xem ra sách cổ nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã là thật a!”

“Ngươi nói cái gì?” Âu Dương Hạc cắm eo, trừng Văn Học Giai.

Văn Học Giai ha hả cười, “Không có gì, ta nói sai, hẳn là anh hùng thưởng thức anh hùng.”

Lâu Thành hừ một tiếng, “tửu quỷ này coi là anh hùng gì, cẩu hùng còn không kém nhiều lắm.”

Âu Dương Hạc híp mắt, khinh thường: “Ngươi cho rằng hình tượng của ngươi có uy mãnh hay sao?”

Lâu Thành vuốt cằm, “Khẳng định là cao lớn uy mãnh hơn ngươi.”

Âu Dương Hạc ha ha cười, “Cao lớn uy mãnh ta không thấy, nhưng ta lại thấy ngươi càng giống cẩu hùng hơn ta.”

Lâu Thành trừng lớn hai mắt, hung ác nhìn Âu Dương Hạc: “Ngươi vũ nhục nhân cách của ta, ta kiên quyết không đồng ý.”

“Ân, ngươi không đồng ý, thì có thể thế nào!” Âu Dương Hạc nhấc cao lông mày.

Lý Phúc đi đến bên người Văn Học Giai, “Văn đạo sư, ta cảm thấy chúng ta cần tránh đi một chút.”

Văn Học Giai nhíu mày nhìn Lý Phúc, “Trốn tránh? Là văn học gia có cốt khí, sao ta có thể trốn tránh! Phải biết rằng tổ tiên văn gia, Văn Thiên Tường nói cho chúng ta không thể quỳ gối trước giàu sang, quyền lực, uy vũ không thể khuất.”

Lý Phúc trừng lớn mắt, hỏi: “Văn đạo sư, lười này là tổ tiên nhà ngươi nói sao?”

“Ách, cũng không phải.” Văn Học Giai vuốt mũi, có chút hổ thẹn: “Này cũng không phải, là Mạnh Tử lão gia hỏa này nói.”

Lý Phúc: “Nói như vậy, tổ tiên nhà ngươi là sao chép.”

Văn Học Giai hồng hộc thở phì phò, “Ngươi cư nhiên nói như vậy, ngươi cư nhiên dám nói như vậy, lão tử bóp chết ngươi.”

Lý Phúc dùng một quyền ‘văn học gia’, nói thế nào thì hắn cũng là một thức tỉnh giả, mạnh hơn nhiều so với văn học gia thần thần thao thao kia, trời đất chứng giám, hắn cũng không có ý tứ một quyền tấu bẹp Văn Học Giai.

Lão nhân này tuy không đáng tin cậy, nhưng lão nhân này có thể nói một số lời mà người khác không hiểu nối! Nghe nói, trước mạt thế những người có thể nói một số lời mà người khác không hiểu được xưng là “Giáo thụ.”

“Văn đạo sư, ngươi không sao chứ?” Lý Phúc có chút khẩn trương.

Văn Học Giai thẹn quá thành giận trừng Lý Phúc, “Ngươi đối đãi ta như vậy, đối xử như vậy với sản vật văn minh vĩ đại như ta, ngươi nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.”

“Thật sự xin lỗi, kỳ thật, điều ta muốn nói là, Văn Thiên Tường là tổ tiên nhà ngươi sao.” Lý Phúc tò mò hỏi.

Văn Học Giai đen mặt, trừng Lý Phúc, “Như thế nào, ngươi hoài nghi điểm này sao? Phải biết rằng chúng ta đều là họ Văn, đây là bằng chứng.”

Lý Phúc lắc lắc đầu, “Không không không, Văn đạo sư, ngươi phải biết rằng, cùng họ không đại biểu hắn là tổ tiên của ngươi, ngươi nghĩ xem, tuy ta và Lý Bạch đều họ Lý, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy ta là hậu đại của thi tiên.”

Văn Học Giai cao ngạo, “Đó là đương nhiên, nếu Lý Bạch thực sự có hậu đại viết văn không đạt tiêu chuẩn như ngươi, hắn sẽ phẫn nộ đến mức bò ra khỏi mộ.”

Lý Phúc nhăn lông mày, “Ta viết văn không đạt tiêu chuẩn, khi nào thì ta viết văn không đạt tiêu chuẩn.”

Văn Học Giai không để bụng uống một ngụm trà, “Ta thấy được báo cáo ngươi viết trong văn phòng hiệu trưởng, rắm chó không kêu, lộn xộn, lung tung rối loạn, quả thực là hạ độc tròng mắt của ta, ta liền thuận tay phê cho ngươi 25 điểm, thấy ngươi viết chữ đủ to, ta cho ngươi thêm 12 điểm vất vả.”

Lý Phúc trừng mắt, hùng hổ vén tay áo lên, “Ta nói cuối cùng ta cũng bắt được tên vương bát đản viết loạn lên báo cáo của ta.”

Văn Học Giai có chút chột dạ nhìn Lý Phúc, “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì? Ta muốn bóp chết ngươi, cái tên ngu ngốc suốt ngày thần thần thao thao nhà ngươi, lão tử muốn đánh ngươi đến bán thân bất toại.” Lý Phúc liếʍ bụng kêu gào.

Văn Học Giai lui về phía sau một bước, “Ta nói cho ngươi, ngươi mưu sát chính là đại nho văn học mà xã hội cần bảo tồn, ngươi sẽ phải chịu xã hội khiển trách.”