Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 43: Văn Học Giai và Âu Dương Hạc

Âu Dương Hạc hưng phấn đi đến trước mặt một đạo sư mặc một thân trường bào đen trắng, “Văn đạo sư.”

Văn Học Giai mở ra quạt xếp, từ trên cao nhìn xuống Âu Dương Hạc: “Nguyên lai là Âu Dương đạo sư a! Ngài không đi uống rượu, sao lại đến nơi này của ta.”

Âu Dương Hạc nhìn cây quạt vẽ loạn như quỷ vẽ bùa của Văn Học Giai, gnhe nói đó chính là bủt tích của Văn Học Giai, Âu Dương Hạc vẫn luôn hoài nghi, Văn Học Giai chính mình có nhận ra nét chữ trước đây của mình không.

“Ta tới nơi này không phải muốn hỏi thăm chuyện La Vân Khê đồng học nổi lên xung đột với con rắn nhỏ sao?” Âu Dương Hạc cười ha hả.

Văn Học Giai ra vẻ rụt rè nhìn Âu Dương Hạc, thanh âm có chút kích động nói: “Âu Dương đạo sư, ngươi là muốn nghe ta kể chuyện không thể không nói của con rắn nhỏ và La Vân Khê đồng học.”

Không có biện pháp, ở cái thời đại toàn dân thích võ như bây giờ, không có bao nhiêu người cso hứng thú với vẻ đẹp văn thơ,…, tự nhiên cũng không có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của Văn Học Giai.

Âu Dương Hạc gật gật đầu, “Đúng vậy! Ta chính là muốn biết cái này.”

Văn Học Giai tươi cười yến yến, “Âu Dương đạo sư, vấn đề này, ngươi hỏi ta là được rồi, người khác khẳng định không kể rõ ràng như ta.”

Âu Dương Hạc phối hợp gật đầu, “Đó là, đó là, Văn đạo sư ngươi là người nào, toàn bộ học viện đều tìm không ra người có trình độ văn học cao hơn ngươi.”

Văn Học Giai vừa lòng nhìn Âu Dương Hạc, khen ngợi: “Âu Dương đạo sư a! Không thể tưởng được ngươi trừ bỏ dị năng lợi hại, ánh mắt cũng chuẩn như vậy, nếu bây giờ không phải tận thế, ta khẳng định có thể lấy cái giải Nobel văn học chơi chơi.”

Âu Dương Hạc đem gật đầu như gà con mổ thóc, “Đó là, đó là, Văn Học Giai đạo s, khả năng văn học của ngươi là không ai dám nghi ngờ, nếu ngươi sinh thời cổ đại khẳng định sẽ là Trạng Nguyên, nếu sinh trước mạt thế, ngươi nhất định là đại tài văn học, không biết sẽ có bao nhiêu danh môn thục nữ sẽ quỳ dưới vạt áo của ngươi đâu.” Đáng tiếc ngươi sinh ở niên đại này, ngươi chỉ có thể bồi lão tử đánh quang côn.

Văn Học Giai ha hả cười, đầy mặt đắc ý, “Âu Dương đạo sư, ngài quá mức tán thưởng, tuy nói khiêm tốn là mỹ đức, nhưng khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo, bởi vậy ta cảm thấy Âu Dương đạo sư ngươi nói thật sự là quá đúng……”

Âu Dương Hạc nghĩ thầm, da mặt dày liền da mặt dày, còn nói một đám vô nghĩa làm gì, khó trách có người nói, văn học chính là nói vô nghĩa, Âu Dương Hạc đè xuống không kiên nhẫn trong lòng: “Văn đạo sư, chúng ta bắt đầu nói chuyện xưa không thể không nói của con rắn nhỏ và La Vân Khê đồng học đi.”

Văn Học Giai gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, thiếu chút nữa liền quên mất chính sự.”

“Nói, sau khi đυ.ng chạm với Thiết Giáp Long, La Vân Khê đồng học vừa đánh vừa lui, đột nhiên có một cự xà màu lam từ trên trời rớt xuống, con rắn này vô cùng đầy đặn a!” Văn Học Giai đầy mặt tán thưởng.

“Đầy đặn?” Âu Dương Hạc khó hiểu mà nhìn Văn Học Giai.

Văn Học Giai gật gật đầu, “Đúng vậy! Thật là to, cho nên chính là đầy đặn, Âu Dương đạo sư, ngươi có nghi ngờ gì với miêu tả của ta sao?”

Âu Dương Hạc lắc lắc đầu, “Đương nhiên không có.” Âu Dương Hạc nghĩ nghĩ hình thể Sở Tiêu, thầm nghĩ xác thật có điểm béo, xem ra lần sau gặp lại có thể ăn giúp y ăn một chút, coi như giúp y giảm béo.

“Nói, La Vân Khê tiểu thư nhìn hoa lệ phi thường, thực là hoành tráng, cự xà xa hoa lộng lẫy, trong cơn giận dữ, không chút do dự rút ra chiếc roi đỏ như máu từ trên người ……” Văn Học Giai tấm tắc.

“La Vân Khê nàng sao tự nhiên lại tức giận!” Âu Dương Hạc khó hiểu hỏi.

“Ai biết a! Nữ hài tử không phải luôn có mấy ngày khó chịu trong người sao? Phỏng chừng nàng đang trong giai đoạn này đi, cụ thể thế nào, ngươi có thể hỏi Tần Thọ đạo sư, hắn là chuyên môn nghiên cứu vấn đề này, nghe nói, hắn còn mở một phòng khám cá nhân, chuyên giải quyết vấn đề này, chẳng qua, tên của hắn quá bưu hãn nên không có vài người dám đến.” Văn Học Giai đưa ra kiến nghị.

Âu Dương Hạc gật gật đầu, “Được, lát nữa ta sẽ đi hỏi, La Vân Khê rút roi ra, sau đó đâu!”

“Có người hét lớn một tiếng, La học tỷ kia không phải xà, đó là thức tỉnh giả, ai, cho nên nói, người tóc dài thường kiến thức ngắn, không thể tưởng được a! Không thể tưởng được, học sinh tinh anh của học viện Tinh Hoa chúng ta, cư nhiên liền không phân biệt được đâu là biến dị thú đâu là thức tỉnh giả!” Văn Học Giai căm thù đến tận xương tuỷ mà nói.

Văn Học Giai nghiêm mặt, “Vấn đề này, ta nhất định phải nghiêm túc phản ảnh với hiệu trường, ta cảm thấy, học sinh trường chúng ta, tốt nhất không được nuôi tóc dài, liền tính không nói đến vấn đề kiến thức ngắn, nếu tóc bị vướng vào nhánh cây cũng là một phiền toái.”

Âu Dương Hạc gật gật đầu, “Ngươi đi đi, đi đi, ta duy trì ngươi, sau đó thì sao!”

Văn Học Giai gật gật đầu, “La Vân Khê thẹn quá thành giận, cảm thấy con rắn nhỏ này sớm muộn đều phải bị phản phệ, còn không bằng nàng giải quyết hậu hoạn này trước.”

Âu Dương Hạc đen mặt, “Nha đầu không biết xấu hổ chết tiệt kia, phân không rõ biến dị thú và thức tỉnh giả liền thôi, cư nhiên còn tìm cớ cho sự ngu ngốc của mình, quả thực là coi trời bằng vung.”

Văn Học Giai mê hoặc, “Âu Dương đạo sư, ngươi vừa rồi nói gì vậy!”

Âu Dương Hạc lắc lắc đầu, “Không, chưa nói cái gì a!”

Văn Học Giai gật gật đầu, “Vậy đi, ta tiếp tục kể, La Vân Khê triệu hồi vô số băng đao, không lưu tình chút nào chém lên người con rắn nhỏ đầy đặn kia, may mắn con rắn nhỏ da dày, không bị sao.”

Âu Dương Hạc lẩm bẩm: “Đó là đương nhiên, con rắn nhỏ đầu óc có vấn đề kia, cũng không phải dễ đối phó như vậy.”

“Âu Dương đạo sư, ngươi biết con rắn nhỏ kia a!” Văn Học Giai hỏi.

Âu Dương Hạc lắc lắc đầu, “Không quen biết a! Chỉ là loài rắn thức tỉnh giả cường hãn hơn loài khác nhiều, La Vân Khê thăng cấp nhanh như vậy, còn không phải dựa vào phụ thân nàng cung ứng ngọc thạch, nơi nào có thể so sánh với người thăng cấp từ những trận chiến sinh tử.”

Văn Học Giai gật gật đầu, “La tiểu thư công kích không thu đưuọc hiệu quả mong muốn, lại đem chọc giận con rắn nhỏ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con rắn nhỏ phá tan tường nước, nghĩa vô phản cố đυ.ng vào bộ ngực cao ngất như mây của La tiểu thư.”

Âu Dương Hạc chớp đôi mắt, nhìn Văn Học Giai đang cười có chút quỷ dị, nhíu mày, hoài nghi nói: “Cao ngất như mây? Có cao như vậy sao?”

Văn Học Giai trừng Âu Dương Hạc, “Âu Dương đạo sư, ta đây là phóng đại, thủ pháp phóng đại, đương nhiên, lấy trình độ lý giải của ngươi, chỉ sợ không thể hiểu được vấn đề thâm ảo như vậy.”

Âu Dương Hạc ngượng ngùng cười cười, “Là vậy a, ta cảm thấy nha đầu kia có chút phát dục bất lương a! Dùng cao ngất như mây để hình dung có chút khoa trương.”

Văn Học Giai ngây người một chút, mặt có chút hồng, “Âu Dương đạo sư, ngươi nói rất có đạo lý, ta liền sửa chữa một chút, con rắn nhỏ kia xuyên qua tường nước, lập tức đυ.ng vào bộ ngực bẹp của La tiểu thư.”

Sau lưng Văn Học Giai và Âu Dương Hạc có một đám học sinh đang đứng, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn kỹ, khóe miệng bọn họ đều nhịn không được mà giật giật, mặt có chút run rẩy.

“Kế tiếp, tiểu nha đầu La Vân Khê liền bị con rắn nhỏ kia đè?” Âu Dương Hạc có chút kích động hỏi.

Văn Học Giai gật gật đầu, “Đúng vậy! La Vân Khê đồng học bất lực bị cự xà đè dưới thân, phát ra tuyệt vọng kêu rên, đây là tư thế dụ người thế nào a! Bất quácon rắn nhỏ cũng không tiến thêm một bước, chỉ là phun đến mức La Vân Khê đầy mặt nước miếng.”

Âu Dương Hạc lắc lắc đầu, “Ta liền nói sao, con rắn nhỏ kia sao có thể coi trọng nhà đầu ngu ngốc kia.”

Văn Học Giai nghi hoặc mà nhìn Âu Dương Hạc, “Âu Dương đạo sư ngươi lại nói gì vậy!”

Âu Dương Hạc ha hả cười cười, “Không có gì, ngươi tiếp tục nói!”

“Không có nữa, con rắn nhỏ làm La Vân Khê đầy mặt nước miếng, liền vung cánh bay đi.” Văn Học Giai có chút chưa đã thèm mà kết thúc.

Âu Dương Hạc vuốt cằm, “Đến rắn còn chướng mắt nha đầu La Vân Khê, nha đầu này thật nên hảo hảo suy xét tương lai thôi, này nếu là gả không ra, vậy liền có thể trở thành trò cười a!”

Văn Học Giai tán đồng gật gật đầu, “Nha đầu kia thô bạo như vậy, tương lai tìm nam nhân nhất định phải càng thô bạo mới được, nếu không, chỉ sợ lập tức bị nha đầu kia lộng chết.”

“La Vân Khê là đại tiểu thư, bị một con rắn phun đầy mặt nước miếng, sẽ không tinh thần thất thường đi.” Âu Dương Hạc nhỏ giọng nói thầm.

“Đúng vậy, đúng, đúng, La đồng học sau khi bị phun đầy mặt nước miếng, khóc đến thương tâm, thật không thể tưởng được! Nha đầu thô bạo kia, cư nhiên cũng sẽ khóc, thật sự quá làm người ngạc nhiên.”

Âu Dương Hạc ha ha cười, “Một tiểu nha đầu khóc nhè là bình thường.”

Văn Học Giai gật gật đầu, tràn đầy tán đồng nói: “Nói cũng là.”

Sở Tiêu đi về phía trước, Sở Giang Dật không kiên nhẫn duỗi chân, “Còn có bao xa a!”

Sở Giang Dật chưa từng đi đường xa như vậy, kể cả sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất tốt hơn không ít, nhưng đi đường liên tục như vậy, Sở Giang Dật vẫn cảm thấy mệt.

“Nhị ca, bằng không, ta cõng ngươi đi.” Sở Tiêu đau lòng.

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Hiện tại chúng ta kết thù cùng La Vân Khê, ngươi tốt nhất không cần biến thành hình thú.”

Sở Tiêu nắm chặt nắm tay nói: “Nhị ca, dù là hình người ta cũng có thể cõng ngươi.”

Sở Giang Dật ngó Sở Tiêu một cái, tuy hắn có chút tâm động, nhưng vẫn kiên định lắc lắc đầu, chính mình phải làm người ‘nằm trên’, bị người bên dưới cõng thì thành cái gì!

“Ngươi không cần lo lắng, ta có thể căng được.” Sở Giang Dật tin tưởng tràn đầy địa đạo.

Sở Tiêu chớp chớp mắt, gật gật đầu, lại tràn đầy lo lắng mà dặn dò một câu, “Nhị ca, nếu ngươi không kiên trì được liền làm ta cõng ngươi, đừng sợ mất mặt.”

Sở Giang Dật phất phất tay, “Được rồi, ta đã biết.”