Sở Tiêu vừa mới đánh một trận cùng một con ong vàng vương ngũ cấp, tuy rằng bị đốt có chút đau, nhưng vẫn đem đối phương xử lý xong rồi, được đến một cái tổ ong thật lớn, vì khao chính mình, nhị ca cư nhiên hào phóng cho mình một một bình rượu nhỏ, Sở Tiêu không chút do dự đem rượu uống hết, sợ nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim.
La Vân Khê giơ roi trong tay, “Ta ghét nhất loại sinh vật này, lớn lên thật sự quá ghê tởm người, xem bổn cô nương xử lý con rắn nhỏ này.”
Sở Tiêu đen mặt, nhìn thấy cái roi đỏ đánh hướng về phía mình, tức giận vung móng vuốt, xà đồng lạnh lùng nhìn La Vân Khê, La Vân Khê tức giận vọt lên, Lý Phúc gọi theo: “La tiểu thư, kia không phải biến dị thú, đó là thức tỉnh giả.”
“La tiểu thư đây là làm sao vậy, cư nhiên liền biến dị thú và người đều không phân biệt được, quả nhiên là đại tiểu thư” một đạo thanh âm tươi cười mang theo chút hài hước lại có chút trào phúng truyền tới.
Nghĩ đến chính mình liền thức tỉnh giả cùng biến dị thú đều không phân rõ, La Vân Khê vừa xấu hổ vừa giận, bất quá La Vân Khê nghiêm mặt, đúng lý hợp tình nói: “Dù sao loài rắn thức tỉnh giả lưu đến sau này cũng là tai họa, sớm hay muộn sẽ bị phản phệ, còn không bằng hiện tại ta liền giải quyết hắn.”
Sở Tiêu đen mặt, trừng La Vân Khê, nghĩ thầm: Nữ nhân quả nhiên đều là sinh vật không nói lý, vẫn là nhị ca nhà mình tốt.
Sở Giang Dật chạy tới liền nhìn thấy Sở Tiêu và La Vân Khê ở sống mái với nhau, Sở Tiêu nghẹn một bụng hỏa, tựa hồ phóng thích toàn bộ, toàn bộ khai hỏa, cánh cuốn lên từng trận cuồng phong, vô số lưỡi dao gió công kích lên một tiểu mỹ nữ mặc bộ đồ màu đỏ, giá trị vũ lực của tiểu mỹ nữ không thấp, vách tường nước trong nháy mắt đã bố trí tốt.
Gió lạnh tháu xương không thương tổn đến tiểu mỹ nữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, ít nhất xé rách quần áo tiểu mỹ nữ, phong cảnh như ẩn như hiện, Sở Giang Dật nhìn đến tầm mắt không ít người đều tập trung trên chỗ nào đó, người định lực kém thậm chí còn trộm nuốt nước miếng.
La Vân Khê xấu hổ, đầy mặt đỏ bừng, làm người khởi xướng, Sở Tiêu không hề có cảm giác, đôi mắt huyết hồng của Sở Tiêu tập trung trên người La Vân Khê, trong mắt không có một tia thương hương tiếc ngọc, Sở Tiêu phẫn uất nghĩ: Xấu nữ nhân, chán ghét y như Lâu Thành, cư nhiên muốn lộng chết chính mình, xem ai lộng chết ai!
Sở Giang Dật tránh ở chỗ tối, không ngoài ý muốn thấy được sát ý trong mắt Sở Tiêu.
Bản nhân La Vân Khê không có chút nào đáng sợ, nhưng sau lưng nha đầu chết tiệt kia là hiệp hội dị năng giả, La Túc gia hỏa này bênh vực người mình, nếu biết nữ nhi bị người gϊếŧ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, không nói La Túc, La Vân Khê là học sinh học viện Tinh Hoa, lão sư học viện Tinh Hoa không có khả năng nhìn học sinh của mình chết ở chỗ này.
Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu thô lỗ phá vỡ tường nước, đầu rắn thật lớn đánh lên người La Vân Khê, La Vân Khê cũng không biết là quăng ngã đau, vẫn là bị dọa tới, cũng không hề chống cự, chỉ thét chói tai.
Sở Giang Dật thổi còi, ý bảo Sở Tiêu rời đi, Sở Tiêu không nhìn La Vân Khê một cái, phun một ngụm nước miếng lên ngươi nàng ta rồi rời khỏi, bởi vì là hình rắn lớn, một ngụm nước miếng của Sở Tiêu, phân lượng có điểm nhiều, làm mặt và tóc La Vân Khê đều nhão nhão dính dính.
La Vân Khê chịu đựng không được mà khóc lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế, xà ghê tởm như vậy, cư nhiên phun nước miếng lên mặt mình, ngẫm lại liền cảm thấy sởn tóc gáy, La Vân Khê chịu không được khóc lóc, kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước thu liễm sạch sẽ.
Sở Giang Dật lại thổi còi, Sở Tiêu không cam lòng mà bay đi.
Sở Giang Dật ngồi trên đầu Sở Tiêu, Sở Tiêu có chút bất mãn nói: “Nhị ca, ngươi có phải thích nữ nhân kia hay không, vì cái gì không cho ta gϊếŧ nàng!”
Sở Giang Dật trợn trắng mắt, “Ngươi nghĩ bậy bạ cái gì đâu, nữ nhân kia lai lịch bất phàm, nếu ngươi lộng chết nàng, chúng ta sẽ chọc phải phiền toái lớn.”
Sở Tiêu hiểu hiểu gật đầu, “Nguyên lai là như vậy!”
“Phụ thân nàng là cửu cấp dị năng giả, chờ ngươi tới cửu cấp, có thể xử lý phụ thân nàng, ngươi muốn gϊếŧ nàng như thế nào, liền gϊếŧ như thế, hiện tại không thể, hiện tại gϊếŧ nàng, hai người chúng ta liền xong đời.” Sở Giang Dật nghiêm túc giảng giải.
Sở Tiêu nghe xong ánh mắt lóng lánh, “Đại ca, mục tiêu của ngươi thật vĩ đại, cư nhiên là cửu cấp dị năng giả.”
Sở Giang Dật cười cười, không trả lời, mục tiêu của hắn không chỉ như vậy, phiêu đãng 500 năm, Sở Giang Dật vẫn biết được một ít bí tân, tỷ như trên cửu cấp còn có thập cấp, thánh cấp trong truyền thuyết, chỉ là người đạt tới thánh cấp thông thường đều muốn giả trang cho có phong phạm của cao nhân, không dễ ngoi đầu, “Ngươi phun nước miếng đầy mặt nha đầu kia, nhân gia phỏng chừng muốn nhớ thương ngươi.”
Sở Tiêu ha hả cười, “Ai làm nha đầu kia chán ghét như vậy.”