Sở Tiêu gặm tới bụng sói, đại khái cảm thấy no rồi, vừa lòng vỗ vỗ bụng mình, “Nhị ca, ta ăn no.”
Sở Giang Dật nhìn bụng Sở Tiêu, ăn nhiều như vậy, bụng cư nhiên không phồng lên.
Sở Giang Dật gật gật đầu, đem một chân còn thừa ném vào nhẫn không gian, “Chúng ta đi thôi, ta muốn tìm dị thú luyện tập.”
Sở Tiêu gật gật đầu, chỉ tay, “Ca, ngươi xem đóa hoa kia, Phệ Hồn Yêu Hoa, chúng ta lại tới gần một chút, liền tiến vào phạm vi săn thú của nó, đến lúc đó, liền sẽ nhìn thấy rất nhiều ảo giác, lá cây có bốn mảnh, hẳn đã tứ cấp.”
Sở Giang Dật suy tư nhìn đóa hoa hồng kia, nói: “Ta tới thử xem.”
Sở Tiêu gật gật đầu, nói: “Ta hộ pháp cho ngươi.”
Sở Giang Dật đem Ngũ Sắc Yêu Đằng gọi ra, yêu đằng ẩn ẩn truyền ra hơi thở hưng phấn, Sở Giang Dật nhíu mày, ngay sau đó khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt, yêu đằng thăng cấp, có thể bồi dưỡng ra hoa linh có tâm ý tương thông với chủ nhân, Ngũ Sắc Yêu Đằng có hoa linh lực công kích sẽ càng thêm lợi hại, mà tiêu chí để hình thành hoa linh, chính là yêu đằng truyền ra hơi thở yêu thích hoặc chán ghét.
Ngũ Sắc Yêu Đằng duỗi cành, bày ra tư thế chuẩn bị vận động, Phệ Hồn Yêu Hoa như phát hiện hơi thở thiên địch, nụ hoa ngày càng mở ra, tầng tầng tràn ra, lộ ra nhụy hoa màu vàng, một tầng sương đỏ lộ ra từ giữa.
Năm căn dây đằng đồng thời bay ra, đuổi theo Phệ Hồn Yêu Hoa, Sở Giang Dật chỉ có thể nhìn đến một mảnh sương mù đỏ, lá cây Phệ Hồn Yêu Hoa tự động bóc ra, xoay tròn cuốn tới Ngũ Sắc Yêu Đằng, dây đằng và lá cây phát ra âm thanh va chạm, Sở tiêu mang Sở Giang Dật lui ra sau mấy bước, “Phệ Hồn Yêu Hoa tức giận, phạm vi săn mồi gia tăng.”
Sở Giang Dật nhắm mắt lại, thành lập liên hệ cùng yêu đằng, năm dây yêu đằng đều có chút vết thương chồng chất, phiến lá xoay tròn cũng có chút ảm đạm, dấu răng ban đầu có chút sắc bén giờ có chút hỗn độn.
Sở Giang Dật làm thổ đằng lẻn vào nền đất, đi đối phó rễ của Phệ Hồn Yêu Hoa, hoa không còn rễ, lực sát thương sẽ giảm xuống rất nhiều.
Sở Tiêu giơ thanh đao trên tay lên, một đao chém lên phiến lá xanh lục, thiếu một mảnh lá, áp lực của Sở Giang Dật nhỏ không ít, ngọn lửa từ hỏa đằng đốt từ dưới lên, thủy đằng từ phía trên bắn xuống vô số đao băng, kim đằng không ngừng va chạm với phiến lá, mộc đằng không ngừng bắn ra dây đằng.
Phệ Hồn Yêu Hoa phát ra một tiếng kêu bén nhọn, sương đỏ tràn ngập trong không khí giảm xuống, Sở Tiêu có chút không thể hiểu được, “Làm sao vậy.”
“Không thế nào, thổ đằng cắt vỡ gốc rễ của Phệ Hồn Yêu Hoa, ngoài ý muốn lấy được ma tinh của Phệ Hồn Yêu Hoa.” Sở Giang Dật vẫy tay một cái, một dây đằng nâu đất về trên tay Sở Giang Dật, bên trong dây đằng là một viên ma tinh màu đỏ.
“Thật xinh đẹp a! Giống tác phẩm nghệ thuật.” Sở Giang Dật lấy quá tinh hạch nói.
Sở Tiêu nhìn tinh hạch trong tay Sở Giang Dật, cư nhiên là hình hoa, tuy rằng trong lòng nghĩ chỉ cần xem trong tinh hạch có bao nhiêu năng lượng là được, nhưng nhìn bộ dáng của Sở Giang Dật, Sở Tiêu sáng suốt không có nhiều lời.
“Đi thôi, đúng rồi, tinh hạch của con sói kia đâu?” Sở Giang Dật hỏi Sở Tiêu.
Sở Tiêu mặt đỏ lên, có chút ủy khuất nói: “Ta hấp thu rớt, ta không nghĩ, chính là, ta giấu tinh hạch trên người, chờ ta phát hiện ra, nó đã bị ta hấp thu không sai biệt lắm.”
Sở Giang Dật nhíu mày, “Hấp thu liền hấp thu đi, cũng không phải có chuyện gì lớn.”
Sở Tiêu có chút chán nản nói: “Nhị ca, ta không muốn hấp thu, là chính nó không ngừng thu nhỏ, sau đó biến mất.”
Sở Giang Dật suy tư nhìn Sở Tiêu, Sở Tiêu vẻ mặt đau khổ nói: “Nhị ca, ta muốn đem tinh hạch cho ngươi, chính là, thân thể ta không chịu khống chế.”
Khó trách ma thú loài rắn đại đa số đều là nổi điên mà chết, hậu kỳ hấp thu năng lượng tinh hạch không chịu lý trí khống chế, năng lượng còn sót lại trong cơ thể đạt tới mức bão hòa, tự nhiên liền phản phệ.
“Đại khái là ngươi mới vừa thăng cấp yêu cầu rất nhiều năng lượng, trong cơ thể ngươi còn sót lại nhiều năng lượng sao?” Sở Giang Dật hỏi.
Sở Tiêu cảm thụ tình huống thân thể mình, vẻ mặt đưa đám gật gật đầu, Sở Giang Dật đem bốn loại thực vật trong không gian lấy ra, Mộc Bội Lan, Tuyết Vực Thảo, Thiên Nam Tinh, Thải Hồng Hoa.
Sở Tiêu tò mò nhìn bốn loại thực vật, thò qua nói với Sở Giang Dật nói: “Nhị ca, đây là Thải Hồng Hoa đi, có bảy màu a! Ta cũng gặp qua, chính là, không xinh đẹp như của ngươi.”
Sở Giang Dật thuần thục xử lý tài liệu, phối ra hai chi dược tề.
“Hai chi dược tề này cho ngươi, chờ ngươi cảm thấy năng lượng trong cơ thể còn quá nhiều, liền uống một chi.” Sở Giang Dật nói.
“Tiểu tử, ngươi làm cái gì tốt, cho ta một chi.” Lâu Thành kêu gào nói.
Nghe được âm thanh truyền đến từ nơi xa, Sở Tiêu theo phản xạ co rụt tay lại, nhưng trên tay vẫn trống không, hai chi thuốc thử tất cả đều không thấy.
Âu Dương Hạc nhanh chóng quyết định mở ra nút lọ, đổ vào trong miệng, “Chua chua ngọt ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, đáng tiếc, không có mùi rượu.”
Lâu Thành không cam lòng yếu thế mà uống luôn, “Ân, hương vị thực không tồi, ngon hơn nước trái cây ở mỹ thực phường.”
Sở Tiêu hoàn toàn nổi giận, đốt ngón tay ca ca rung động, điên cuồng gào thét, “Các ngươi hai lão bất tử, dây dưa không xong.” Sở Tiêu hoàn toàn bạo nộ rồi, thân thể hóa thành một con rắn lớn, đôi mắt một mảnh lửa đỏ, không có một tia tạp sắc, Sở Giang Dật nhịn không được bịt kín đôi mắt.
Đánh trận nào thua trận đó, còn càng thua càng đánh, thật không biết là nên khen dũng khí của y hay cười nhạo y lỗ mãng, Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu nhấp nháy cánh đâm về phía Âu Dương Hạc, tim nhịn không được run một chút.
“Uy, tiểu quỷ, hắn cũng đoạt dược tề của ngươi, sao ngươi lại công kích ta trước a!” Âu Dương Hạc có chút bất mãn nói. Là Lâu Thành nói ngửi được hương vị nước trái cây, chính mình tò mò mới cùng lại đây, lại nói tiếp, Lâu Thành là người khởi xướng.
Sở Tiêu tức giận phe phẩy cánh, từng đạo lưỡi đao gió luôn tục bay ra, Âu Dương Hạc tạo ra một cái chắn bằng lửa, đứng ben ngoài, nhìn Sở Tiêu giương nanh múa vuốt.
Sở Giang Dật xem Sở Tiêu tựa hồ có chút mệt mỏi, thở dài nói: “Tính, Tiểu Tiêu, quân tử báo thù, mười năm không muộn, hiện tại không cần uổng phí sức lực.”
Sở Tiêu tràn đầy phẫn nộ mà nhìn hai lão nhân trước mặt, bắt đầu chửi ầm lên, “Hai cái lão bất tử, lão quái vật, sinh nữ nhi không ai muốn, sinh con trai là phế vật.”
Âu Dương Hạc có chút áy náy loát râu, có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật, chúng ta không có con cái.”
Sở Tiêu phẫn nộ mà gào nói: “Đúng đúng đúng, các ngươi hai cái lão quái vật nên không có con cái mới đúng, có người coi trọng các ngươi mới là quá không có thiên lý, hai cái cường đạo, xứng đáng cả đời quang côn.”
Âu Dương Hạc cùng Lâu Thành hai mặt nhìn nhau, không để ý tới Sở Tiêu, tiến đến Sở Giang Dật trước mặt nói: “Tiểu Sở a! Nước trái cây của ngươi không tồi a! Ta vừa rồi vận chuyển một chút, phát hiện năng lượng trong cơ thể tinh thuần rất nhiều a.”
Sở Giang Dật nhàn nhạt nhìn Âu Dương Hạc: “Âu Dương tiên sinh, ta thấy ngươi muốn thăng cấp đến điên rồi, cho nên mới sẽ cảm thấy một ly nước trái cây làm năng lượng trong cơ thể ngươi tinh thuần rất nhiều.”
Âu Dương Hạc hồ nghi nhìn Sở Giang Dật, “Thật là như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Sở Giang Dật nhàn nhạt địa đạo.
Lâu Thành vận chuyển một chút năng lượng trong cơ thể, “Chính là, ta cũng có cảm giác năng lượng tinh thuần rất nhiều a!”
“Đó chính là hai người các ngươi sống lâu rồi, đều làm mộng tưởng hão huyền.” Sở Giang Dật lạnh lùng thốt.
Âu Dương Hạc có chút kích động mà đi đến bên người Sở Giang Dật, “Tiểu Sở, lời nói không thể nói như vậy, lão nhân ta đã thật lâu không nằm mơ, nếu không ngươi lại cho ta chút nước trái cây, làm ta nằm mơ.”
Sở Giang Dật nhàn nhạt cười, “Ngươi cho rằng nước trái cây là dễ làm như vậy sao? Vừa rồi chi nước trái cây ngươi uống, triệt hết ba bình rượu, ba bình ngươi biết không? Cho nên, hiện tại ta chỉ thiếu ngươi hai bình rượu.”
Âu Dương Hạc mở to mắt, “Tiểu Sở, ngươi không thể như vậy a! Ngươi đây là muốn mệnh ta u uy.”
Sở Giang Dật cười cười, “Âu Dương tiên sinh, chỉ là ba bình rượu mà thôi. Tính mạng của ngươi chỉ trị giá ba bình rượu thôi sao? Kia thật đúng là quá rẻ.”
Âu Dương Hạc đến trước mặt Sở Giang Dật, nhịn không được xoa xoa tay, “Tiểu Sở a! Chúng ta lại thương lượng thương lượng, ngươi không cần tuyệt tình như vậy đi, như vậy thật sự không phúc hậu, chi nước trái cây kia chỉ có chút xíu, hương vị không tốt như rượu, sao có thể trị giá ba bình rượu.”
Sở Giang Dật ha hả cười cười, “Ta cảm thấy nó có thể, thì nó có thể, ngươi hiểu không?”
Âu Dương Hạc vẻ mặt đau khổ, “Tiểu gia hỏa, ngươi không thể như vậy a! Còn tuổi nhỏ đã bá đạo như vậy, tương lai không dễ gả a!”
Sở Giang Dật không để bụng nhún vai, “Ngươi già vậy vẫn đánh quang côn (độc thân), tựa hồ không tư cách nói ta đi.”
Âu Dương Hạc vẻ mặt đau khổ, “Tiểu Sở a! Ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia a! Ngươi xem ngươi trừ ba bình rượu của ta, chính là, ngươi không làm gì với Lâu thành a!”
Lâu Thành vốn cảm giác biến hóa trong cơ thể, vừa tỉnh táo lại, liền phát hiện Âu Dương Hạc lại bán đứng mình, “Âu Dương Hạc, ngươi có ý tứ gì, hãm hại lão tử.”
“Hảo huynh đệ, phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Âu Dương Hạc gân cổ nói.
“Phi, lão tử và ngươi chừng nào là huynh đệ, ngươi bớt dát vàng lên mặt đi.” Lâu Thành hùng hổ địa đạo.