Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 32: Tiếp tục đi về phía trước

Cùng người của đội lính đánh thuê tan rã trong không vui, Sở Giang Dật và Sở Tiêu tiếp tục lên đường.

“Nhị ca, ngươi đừng nóng giận, đội lính đánh thuê những người đó đều không dùng được, cũng không phải nhiều người liền dễ dàng, ngươi đừng thấy đội trưởng kia nói dễ nghe, gặp được cường địch, hắn liền đem ta đẩy ra làm pháo hôi.” Sở Tiêu lải nhải.

Sở Giang Dật vô ngữ xoay người, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giận.”

Sở Tiêu giảo ngón tay, có chút quẫn bách nói: “Chính là, ngươi nhíu mày.”

Ta nhíu mày, chỉ là kinh ngạc ngươi nói trắng trợn vậy thôi “Ngươi cư nhiên làm trò trước mặt đội trưởng, dù số người trong đội bọn họ phiên gấp ba cũng đánh không lại ngươi, ngươi cũng quá……”

“Chính là, ta nói chính là sự thật a!” Sở Tiêu biện giải.

Sở Giang Dật vô ngữ trợn trắng mắt, “Liền tính là sự thật, ngươi cũng không cần nói trắng ra như vậy, rất đắc tội người, bất quá, nhóm người này cũng phiên không nổi sóng to, liền cứ như vậy đi.”

Sở Tiêu gật gật đầu, “Trong đội lính đánh thuê chỉ có đội trưởng tiền nhiệm là người tốt, mặt khác đều chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ngươi yên tâm, ta đều đánh thắng được.”

Sở Giang Dật ngẫm lại cũng là, bát luận âm mưu quỷ quái gì đứng trước thực lực tuyệt đối đều là bất kham một kích, cho nên, việc cấp bách chính là đề cao thực lực, nếu mình có thực lực lục cấp giống như Sở Hành, vậy cũng không sợ bị người quản chế.

“Ta chỉ mang theo ba khối ngọc thạch tới đây, chúng ta trước gϊếŧ một ít biến dị thú lấy tinh hạch, lúc sau nếu kiệt lực cúng có năng lượng bổ sung.” Sở Giang Dật nói cùng Sở Tiêu.

Sở Tiêu gật gật đầu, không chút phản đối: “Đúng vậy.”

Sở Tiêu vừa nói, vừa gạt ra mấy quả trứng trong bụi cỏ, “Nhị ca, nơi này có mấy quả trứng dị thú, ngươi có mang biến dị cà chua đến đây không, chúng ta náu mấy quả trứng này ăn được không?” Chuyện về không gian, Sở Giang Dật cũng không gạt Sở Tiêu, Sở Tiêu hàm hồ biết Sở Giang Dật mang theo vài cọng thực vật lại đây.

Sở Giang Dật có chút vô ngữ, Sở Tiêu người này, vừa nhìn thấy ăn liền quên hết thảy mọi thứ, Sở Giang Dật nhìn quả trứng lớn bằng bốn nắm tay: “Đây là trứng gì a! Không phải đã phu hóa một nửa đi, nếu gõ vỡ vỏ trứng, có thể đột nhiên nhảy ra một con rắn nhỏ hay không!”

Sắc mặt Sở Tiêu trắng một chút, Sở Giang Dật nửa cong eo, không nhìn đến sắc mặt tái nhợt của y.

Nhị ca rốt cuộc vẫn để ý hình hú của mình a! Sở Tiêu nhịn không được có chút uể oải, bất quá, ít nhất nhị ca không bị dọa chạy, hơn nữa, chính mình thăng lên ngũ cấp, cả người bắt đầu mọc vảy, có chút khác biệt với rắn bình thường, có lẽ chính mình tiếp tục tiến hóa, sẽ càng ngày càng không giống đi, nghĩ vậy làm Sở Tiêu có vui sướиɠ.

“Sẽ không, đây là trứng Trà Hoa Kê, hẳn là còn chưa phu hóa.” Sở Tiêu cầm lấy một cái trứng nói.

Sở Giang Dật gật gật đầu, tiện đà lo lắng sốt ruột: “Nếu không phu hóa, liền nấu đi, bất quá, trứng ở chỗ này, vậy gà đâu! Sẽ không phải chúng ta ăn đến một nửa, gà mẹ lại bay qua.”

Sở Tiêu vỗ vỗ bộ ngực: “Yên tâm đi, Trà Hoa Kê thành niên cũng bất quá là cấp ba cấp bốn, cho dù là biến dị, cũng sẽ không vượt qua ngũ cấp, ta một quyền là có thể đem nó tấu bẹp.”

Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu nóng lòng muốn thử, “Một khi đã như vậy, ta liền xào trứng với cà chua.”

Sở Tiêu ân cần tiến lên nói: “Nhị ca, cần ta hỗ trợ hay không!”

“Ngươi chú ý tình huống xung quanh, đừng cho người khác tới gần.” Sở Tiêu gật gật đầu, “Nhị ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm một con kiến đi ngang qua.”

Lâu Thành hít hít cái mũi, “Thơm quá a! Giống như có người nấu đồ ăn.”

Âu Dương Hạc ha ha cười cười, “Lâu lão nhân, ngươi cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, sao sẽ có người nấu đồ ăn.”

“Ngươi biết cái gì, mũi của ngươi trừ bỏ ngửi rượu, còn có thể ngửi đến cái gì?” Lâu Thành khinh thường.

Bụng Lâu Thành thầm thì kêu hai tiếng, Âu Dương Hạc không phúc hậu nở nụ cười, “Ai u uy, xem ra là có người đói điên rồi, bắt đầu nói mê sảng, ra cửa, ngươi không mang dịch dinh dưỡng a, yên tâm đi, ta nhiều mang nhiều hai lọ, có thể chia cho ngươi hai lọ.”

Lâu Thành ném dịch dinh dưỡng Âu Dương Hạc đưa qua một bên, “Lăn, nhiều năm như vậy, phẩm vị của ngươi vẫn thấp kém như vậy, thứ này cũng có thể ăn được.”

Âu Dương Hạc cười lạnh nói: “Ngươi phẩm vị cao, vùng hoang vu dã ngoại này, ta nhìn xem ngươi tìm ăn như thế nào, cho ngươi ăn, là ta cho ngươi mặt mũi, lại có người không thức thời, ta cũng không thèm quan tâm.”

Lâu Thành khinh thường nhìn Âu Dương Hạc, “Loại rác rưởi thực phẩm như vậy ngươi cũng ăn được, đừng để bản thân mình đồng hóa thành rác rưởi như vậy, ta muốn tìm ăn ngon, không thèm nói chuyện với ngươi.”

Âu Dương Hạc cắm eo, “Lão tạp mao, cho ngươi mặt mũi ngươi liền không biết xấu hổ, có giỏi ngươi tìm đồ ăn ngon cho ta coi!”