Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 14: Dược tề

Sở Giang Dật lười để ý Lâm Thiệu An, nhìn về phía Sở Tiêu, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta đã đói bụng……” Sở Tiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm.

Sở Giang Dật không nghe rõ, “Ân?” Một tiếng.

Sở Tiêu đột nhiên bừng tỉnh, có chút hổ thẹn nói: “Ta đến xem ngươi, có gì cần hỗ trợ hay không.”

Sở Giang Dật nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của Sở Tiêu, có chút buồn cười, lấy ra một lọ thuốc thử đưa cho y, “Nếu ngươi đã tới, ta cũng không cần đem thứ này qua cho ngươi.”

Sở Tiêu tiếp nhận dược tề, mở nắp bình, một cổ thanh hương truyền vào trong mũi, làm Sở Tiêu nhịn không được có chút si mê, “Nhị ca, đây là gì?”

Sở Giang Dật nghĩ nghĩ, nói: “Đây là thí nghiệm phẩm lần đầu tiên ta phối chế ra, ngươi dám uống không?”

Sở Tiêu không chút do dự ngửa đầu nuốt xuống, Sở Giang Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Gia hỏa này, cũng quá mức lỗ mãng.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong thân thể, Sở Tiêu cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt đến không thể miêu tả, loại cảm giác này giống khi y ăn xương rồng bà, chính là, lại mỹ diệu hơn ngàn lần được ăn xương rồng bà.

Sở Tiêu cảm giác bối rối, năng lượng cuồng bạo còn xót lại bao lâu nay không ngừng bị thanh trừng hấp thu, linh lực trong cơ thể y không ngừng vận chuyển theo nước thuốc, càng ngày càng tinh thuần.

Sở Tiêu ngồi trên mặt đất không ngừng tu luyện, đột nhiên không thể khống chế biến thành một con cự xà, Sở Giang Dật kinh ngạc nhảy dựng, bất quá cũng không giống khi còn nhỏ sợ hãi kêu la rồi ngất xỉu.

Cự xà nhắm chặt con mắt, tựa hồ không hề có cảm giác với ngoại giới. Sở Giang Dật mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Cư nhiên không chào hỏi liền hóa thành hình thú, còn may hắn đã bán bình sứ trong nhà, bằng không với thể hình này của Sở Tiêu, khẳng định đâm vào bình sứ, bình sứ nếu vỡ vụn liền không có giá trị.

Sở Giang nhìn đến hình thú của Sở Tiêu, kỳ thật, đại khái là tiến hóa, hình thú của Sở Tiêu cũng không khó coi như trong ấn tượng Sở Giang Dật, tuy rằng là hình rắn, nhưng đỉnh đầu mọc ra hai sừng, trên lưng cũng có hai cánh, có điểm giống Maya trong truyền thuyết thần minh, vũ xà thần.

Sở Giang Dật thở dài, nếu lúc trước khi mới hóa thú Sở Tiêu không mở cái miệng như bồn máu to, phun ra đầu lưỡi đỏ tươi đối diện chính mình, đại khái hắn cũng sẽ không bị dọa thành cái dáng vẻ kia.

Sở Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, toàn thân nói không nên lời vui sướиɠ, Sở Tiêu hơi tưởng tượng, liền biết hẳn là công lao dược tề mà nhị ca cho y, tức khắc cảm thấy nhị ca thêm vài phần cao thâm khó đoán.

Sở Tiêu nhìn đến đuôi rắn của mình, kinh ngạc nhảy dựng, cái đuôi cầm lòng không đậu mà vung, đồ vật trong phòng bị quét trái ngã phải, Sở Tiêu bị dọa sắc mặt tái nhợt, lúc trước bởi vì hình thú đáng sợ này của mình, mới có thể đem nhị ca dọa ngất, sau đó còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Sở Tiêu không thấy được Sở Giang Dật thân ảnh, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, Sở Tiêu nhanh chóng biến thành hình người, đem mấy đồ vật bị mình quét trái ngã phải dọn đến vị trí ban đầu, nhưng không biết vì cái gì, ba cái ghế không rắn chắc đã bị va đập thành mảnh gỗ.

Sở Giang Dật đi ra từ trong phòng bếp, Sở Tiêu thập phần chột dạ mà nhìn Sở Giang Dật, sợ hãi mà kêu một tiếng “Nhị ca.”

Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh, có chút buồn cười, “Cảm thấy thế nào?”

Thấy Sở Giang Dật không nổi giận, Sở Tiêu tức khắc yên lòng, cảm nhận thân thể một chút: “Thật đói.” Lại nói: “Thật muốn ăn tinh thạch.”

Năng lượng trong thân thể cũng không nhiều lên, thậm chí còn ít đi, y cũng không có dấu hiệu đột phá, nhưng là Sở Tiêu lại cảm giác năng lượng của y bay lên một mảng lớn, còn có cảm giác khác chính là đói khát, vô cùng khát cầu năng lượng để tẩm bổ.

Đói khát? Sở Giang Dật kinh ngạc một chút, ngay sau đó nhớ tới, rất nhiều người sau khi dùng loại dược tề này, yêu cầu hấp thu nguồn năng lượng lớn để củng cố thực lực.

Sở Giang Dật không do dự, trực tiếp lấy ra ngọc thạch hệ băng mà mẫu phụ lưu lại.

Sở Giang Dật mặt đỏ lên nói: “Nhị ca.”

“Lấy ra hấp thu đi.” Sở Giang Dật nói.

Ngọc thạch mẫu phụ lưu lại là vật báu vô giá, nhưng là cũng chỉ là vật chết mà thôi, huống hồ, dùng trên người Sở Tiêu cũng giống với dùng trên người mình, ngốc đệ đệ này kiếp trước có thể vì mình mà không màng tất cả, này một khối phỉ thúy ngọc thạch, thật sự là không coi là cái gì.

Trong mắt Sở Tiêu toát ra nhiệt liệt quang mang, giãy giụa hồi lâu, Sở Tiêu nhịn đau quay mặt đi: “Nhị ca, này quá trân quý, ta không thể muốn.”

Sở Giang Dật không kiên nhẫn nói: “Nói ngươi cầm đi, ngươi liền cầm đi, phí lời làm gì!”

Sở Tiêu nhìn Sở Giang Dật tức giận, tức khắc thuận theo rất nhiều, tiếp nhận ngọc thạch trên tay Sở Giang Dật, bắt đầu hấp thu năng lượng trong ngọc thạch.